Là đế đô của một nước, mức độ phồn hoa trong thành không cần phải bàn cãi. Người đến người đi trên đường, nhà cửa san sát nhau, lại còn có đình viện u tịch.
Đế đô phồn hoa tất chẳng thiếu bướm hoa. Bạch Vân Gian được xưng là nơi tầm hoan tác nhạc đệ nhất kinh thành nước Tề. Chỉ cần nhìn bức tường màu đỏ, ngói màu xanh lá cây, rường cột chạm trỗ bên ngoài là đủ thấy mức độ xa hoa của nó. Khách tới tìm hoan có thể nói là không dứt, những cô gái oanh oanh yến yến trang điểm lộng lẫy nghênh đón bên ngoài. Bên trong đèn sáng cả ngày lẫn đêm không bao giờ tắt.
Ở sâu bên trong lại là một đình viện nhỏ, yên tĩnh, dường như xa rời khỏi trần thế náo nhiệt.
Một tiếng đàn u sầu, buồn bã vang lên từ ngôi lầu các thấp thoáng giữa mấy hàng cây xanh.
Tô Chiếu một thân cung trang ngồi đánh đàn một mình, mười ngón tay lướt một cách tự nhiên trên cây đàn, gương mặt xinh đẹp nhưng lại không có biểu hiện gì.
Nàng đã thay quần áo khác, tư thái cũng thướt tha hơn.
Một người phụ nữ quần áo diễm lệ, vóc người có chút nở nang, trang điểm đậm nghe tiếng đàn mà bước đến. Bà ta đứng lặng im bên ngoài đình viện một lát, sau đó thở dài, chậm rãi bước vào trong đình, đến bên cạnh chiếc đàn, nói: “Nếu Đông gia không vui, cũng đừng đàn nữa.”
Bên ngoài, Tô Chiếu là bà chủ của Bạch Vân Gian, nhưng có một số nhân sĩ trong kinh biết chuyện, đều biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564827/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.