Bạch Diêu lại lên tiếng: “Phí chưởng môn, ngươi nói Ngưu Hữu Đạo và Trác Siêu đều có bản lĩnh độn thổ?”
Phí Trường Lưu im lặng một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Ngưu Hữu Đạo chạy xuống đất trước, Trác Siêu truy sát đằng sau.”
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, đường sông khô cạn, một đám người giống như những con kiến đang bận rộn bên cạnh dòng sông giữa hai ngọn núi, người đào đất, người đem đi đổ.
Đứng trên bờ là một đám người. Có hai tên quan lại địa phương đang cầm tấm bản đồ, giải thích và so sánh địa hình trước mặt cho Thiệu Bình Ba nghe.
Một người đàn ông vác một thúng bùn đất chậm rãi đi lên bờ, bàn chân đột nhiên trượt ngã, ngã sấp xuống bờ sông, cái thúng rơi xuống, một người làm cùng vội vàng buông gánh của mình đến hỗ trợ.
Động tĩnh này khiến cho Thiệu Bình Ba đang chăm chú nhìn tấm bản đồ phải ngẩng đầu nhìn, rồi lại nhìn cái dù che nắng trên đỉnh đầu, bỗng nhiên hất tay một cái, hất cái dù mà viên quan lại đang dùng để che nắng rơi xuống đất, lạnh lùng nói: “Bách tính phải khổ cực dưới nắng mặt trời, ngươi còn đứng ở đây giả vờ giả vịt che dù, ngươi có ý đồ gì vậy? Muốn bách tính nhìn ta như thế nào?”
Viên quan lại che dù bị dọa, vội vàng quỳ xuống đất, cuống quýt dập đầu: “Đại công tử, là tiểu nhân hồ đồ, là tiểu nhân hồ đồ.”
Thiệu Bình Ba quay đầu lại nhìn người đàn ông khuân vác đang bị ngã, lạnh lùng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564823/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.