“Đạo gia hắn có thủ đoạn hô mưa gọi gió, nếu cứ ẩn cư thâm sơn không màng thế sự thì không khỏi đáng tiếc. Bất bình trong thiên hạ, hắn không muốn quấn vào, nhưng có thể tránh được bao lâu chứ? Sớm muộn gì cũng phải ló mặt ra để quyết tranh hơn thua với ẩn sĩ trong thiên hạ. Đạo gia cũng hiểu rõ điều này, bằng không, với loại người như hắn, cũng không phải vì hai ba câu của chúng ta đả động mà làm đâu. Nói cho cùng, vẫn là do hắn quyết định. Quận chúa, xin hãy có lòng tin với Đạo gia.”
Một câu “đã sớm quấn vào” khiến cho Thương Thục Thanh có chút buồn bã.
Nàng không khỏi nghĩ đến chuyện Viên Cương nói với nàng ở chùa Nam Sơn, Đạo gia quan trọng hơn so với tu vi của hắn ta.
Sự thật chứng minh chính là như vậy, có thể nói là không khoa trương chút nào. Một tay Đạo gia kéo huynh muội nàng ra khỏi con đường mạt lộ, tiến vào con đường đại đạo rộng lớn. Bây giờ, nhờ Đạo gia cân bằng Thiên Ngọc môn, huynh muội nàng mới ít bị cản tay mà phát triển.
Nàng nghĩ hết biện pháp để Đạo gia ở lại, cũng không phải nàng muốn Đạo gia bị quấn vào, mà là nàng có chút tự trách.
Người ta giúp huynh muội nàng nhiều như vậy, giúp đỡ bọn họ rất nhiều, bây giờ bảo hắn vì bọn họ mà mạo hiểm, nàng thật sự rất áy náy.
Nàng chạy đến chải đầu cho Ngưu Hữu Đạo là vì cái gì? Không phải vì tình yêu nam nữ, mà chỉ vì hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564796/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.