Chương trước
Chương sau
Hai mắt Thương Triều Tông sáng ngời hữu thần mà nhìn chằm chằm vào bản đồ, "Điều này cũng phải có ranh giới cuối cùng, một khi đột phá ranh giới cuối cùng triều đình có thể khoan nhượng, triều đình tất nhiên phải hi sinh lợi ích để quốc gia khác kiềm chế Triệu quốc các loại, sau đó ngang nhiên phát động tấn công về phía chúng ta. Cho nên võ lực nhất định phải nhanh chóng đuổi kịp, chỉ có lớn mạnh đến mức khiến triều đình khó có thể chịu đựng được động võ mang đến tổn thất, triều đình mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Kỵ binh rất quan trọng, nếu không triều đình một khi xuất kích, đại quân dựa vào hai cái đùi là không chạy nổi bốn cái chân, người ta đánh xong, viện quân của chúng ta còn đang ở trên đường mà nói, cuộc chiến này là không có cách nào đánh được."

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, lượn quanh một vòng, vấn đề lại quay về trên chiến mã.

Bây giờ hắn xem như hiểu rõ vì sao Thiên Ngọc môn lại chịu bỏ tiền ra mua chiến mã, đầu tiên là trên tay có tiền, tiếp đó chắc hẳn Thiên Ngọc môn cũng cảm nhận được uy hiếp lửa sém lông mày này, bên này lúc để Thiên Ngọc môn chuẩn bị chiến mã chắc chắn cũng đã nói tới vấn đề này.

Giống như vậy, vấn đề lửa sém lông mày này cũng làm cho Ngưu Hữu Đạo cảm nhận được uy hiếp, một khi Thương Triều Tông chiến bại, thì hắn cũng sẽ mất đi hoàn cảnh tu luyện an tâm này.

Cũng không có cách nào tiếp tục an tâm tu luyện, Ngưu Hữu Đạo mang theo một bụng tâm sự im lặng quay trở về…

Bắc Châu, phủ Thứ Sử.

Thiệu Bình Ba đã dời xa khỏi phủ Lăng Ba, sau khi ba mẹ con Nguyễn thị chết, y bèn chuyển về phủ Thứ Sử.

Đầu tiên là thuận tiện xử lý sự vật quân chính, tiếp đó là tập trung hai cánh bảo vệ mình lại cùng một chỗ cũng càng thêm an toàn.

Từ khi bên này bị Ngưu Hữu Đạo náo loạn một lần về sau, đã tăng cường phòng ngự bảo vệ.

Mà sau khi Thiệu Bình Ba thiếu đi cản trở bắt đầu buông tay xử lý sự vật quân chính, cục diện Bắc Châu có thể nói là thay đổi oanh oanh liệt liệt, khiến cho Đại Thiền sơn mừng rỡ.

Đại Thiền sơn thấy được năng lực của Thiệu Bình Ba, hiểu rõ Thiệu Bình Ba có ý nghĩa như thế nào đối với Đại Thiền sơn, đã đề cao biện pháp bảo vệ đối với Thiệu Bình Ba ngang cấp với Thiệu Đăng Vân.

"Đại công tử, Tô tiểu thư tới."

Thiệu Tam Tỉnh tiến vào thư phòng thông báo một tiếng.

Thiệu Bình Ba để bút xuống, "Mau mời!"

Chỉ chốc lát sau, Tô Chiếu người mặc áo choàng đen có mũ đi vào, vén mũ lên, lộ ra dung nhan kiều mỵ sáng chói.

"Lại để nàng bôn ba một chuyến, vất vả. Khụ khụ…" Thiệu Bình Ba đứng lên cười một tiếng, chợt lại nắm tay bên miệng ho khan.

Tô Chiếu nhìn y, thấy vị Đại công tử phong thần như ngọc này lại có mấy phần tiều tụy, hai bên tóc mai vậy mà lại thêm mấy sợi bạc, thấy dáng vẻ ho khan có việc gì trong người của y, nhìn mà lòng người chua xót, không khỏi nhíu mày: "Sao vẫn còn ho vậy? Ta đã sớm nói với ngươi, tim phổi ngươi bị hao tổn, không nên vất vả nữa, kêu ngươi đừng hao phí tâm thần, an tâm tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, có chuyện gì chờ thân thể tốt hơn rồi hẵng nói cũng không muộn. Ngươi cứ tiếp tục như này mãi, cho dù linh đan diệu dược tốt cách mấy cũng không chịu nổi ngươi tự mình hại mình!"

Tiếp đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thiệu Tam Tỉnh, nổi giận nói: "Quản gia nhà ngươi là làm thế nào đấy hả, ngay cả chăm sóc người cũng không biết làm ư?"

Thiệu Tam Tỉnh bị nàng mắng đến cúi đầu, trong lòng thầm nói, ta có thể làm sao, Đại công tử mỗi ngày trăm công ngàn việc, ngay cả thời gian ngủ cũng ít nữa là.

"Chuyện không liên quan tới ông ấy." Thiệu Bình Ba khoát tay áo, "Cục diện trước mắt của Bắc Châu, thời gian không đợi người, thật sự là khó rời tay được."

Tô Chiếu trợn mắt nói: "Bắc Châu rời ngươi thì sẽ không xoay chuyển nổi nữa hay sao? Không phải ta nói gì ngươi, một người có năng lực mạnh hơn, thì có thể làm bao nhiêu? Lúc nên buông tay thì phải buông tay, phải học được cách dùng người, nếu không ngươi cứ tiếp tục thế này mãi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ mệt chết thôi! Ngươi đó, nhìn người đâu thể ai cũng lấy bản thân mình ra so sánh được, ai mà không có chút tì vết chứ, dùng người là dùng lâu dài, đừng luôn cảm thấy cái này không được cái kia không được…"

Thiệu Bình Ba thở dài: "Nàng nói ta đều biết, tình huống của Bắc Châu thế nào không phải nàng không biết, Yến quốc coi là phản quốc, Hàn quốc coi là mưu đồ làm loạn, thanh danh của ta còn bị Ngưu Hữu Đạo kia liên tiếp làm cho bại hoại, thêm nữa còn bị kẹp ở giữa hai thế mạnh, không được người xem trọng, nào có người tài ba gì đó tìm tới, người có thể dùng về mặt chính vụ quá ít, ta chỉ có thể mời chào một số kẻ sĩ thông thái tới rèn luyện, hy vọng có thể tìm được vài người có thể gánh tránh nhiệm một phương ngay trong số bọn họ, sau này nếu nàng phát hiện được nhân tài nào có thể dùng được thì hãy tiến cử tới đây.”

Tô Chiếu thực sự không biết nên nói y cái gì mới tốt, chẳng qua thấy dáng vẻ y thế này lại thấy đau lòng.

"Không nói chuyện này nữa, trong lòng ta nắm chắc. Nói chính sự đi." Thiệu Bình Ba phất tay mời ngồi, đợi sau khi dâng trà lên, mới nói: "Tình huống của Bắc Châu bây giờ, đã làm cho Hàn quốc và Yến quốc bất an, về mặt võ lực nhất định phải đề cao sức chấn nhiếp, phải làm hai nước không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sớm muộn gì hai nước này cũng sẽ liên thủ đối phó Bắc Châu, tâm huyết của ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. nhu cầu cấp bách của Bắc Châu là chiến mã, chỗ nàng bên kia thế nào rồi?"

Tô Chiếu đáp: "Có thu hoạch, cũng có phiền phức, thu hoạch là, những năm này đả thông quan hệ, hơi hoạt động, chắc là có thể gom góp năm vạn chiến mã cho ngươi…"

"Tốt!" Thiệu Bình Ba mừng rỡ, dùng sức đập vào tay vịn thành ghế, "Năm vạn con là đủ rồi!"

Tô Chiếu lắc đầu: "Đừng cao hứng quá sớm, đưa năm vạn con chiến mã ra khỏi Tề quốc tuy không thành vấn đề, nhưng vấn đề là lặn lội đường xa, phải băng qua nước khác, quốc gia nào có thể bỏ qua một khoản chiến lược quân nhu lớn như vậy khi không đi qua nước mình mà không thèm thuồng? Ngược lại thật ra ta từng suy xét đến phương thức con kiến dọn nhà, nhưng từ Tề quốc đến Bắc Châu khoảng cách xa như vậy, ngươi cũng không có khả năng để ngựa vẫn luôn chạy không ngừng, nhưng vừa đi vừa nghỉ, trên đường ít nhất cũng phải mất thời gian mấy tháng. Đây không phải mấy trăm con, mà là số lượng mấy vạn con, còn không thể tập trung di chuyển trên đường để tránh bị chú ý, phải hao phí bao lớn nhân lực, vật lực và tài lực chứ? Đó là rắc rối rất lớn."

"Chuyện này ta đã sớm có chuẩn bị, nàng đến xem này." Thiệu Bình Ba đứng dậy, đi đến trước một tấm bản đồ, đợi Tô Chiếu đến gần, chỉ vào bản đồ nói: "Một lần vận chuyển về mấy vạn con chiến mã là không thực tế, ngược lại phải chia thành từng nhóm để vận chuyển. Nàng nhìn xem, không đi đường bộ, đi đường biển, dùng thuyền vận chuyển, đi từ phía Bắc Tề quốc ra biển, đi vòng theo phía Bắc của Hàn quốc, từ đầu sông Giang Duyên này đi xuống, có thể chạy suốt đoạn giao nhau giữa hai đầu sông lớn của Bắc Châu và Hàn quốc, đương nhiên cũng sẽ đưa về tay của ta."

Tô Chiếu nhíu mày: "Hàn quốc bên này đâu phải mù lòa, sao có thể bỏ qua nhiều thuyền sang sông như vậy mà không điều tra?"

Thiệu Bình Ba: "Nếu ta đã sớm có chuẩn bị, đương nhiên cũng đã suy xét đến vấn đề này, những năm này, ta vẫn luôn bí mật kinh doanh đường thủy ở Hàn Quốc này, chính là vì chuẩn bị cho hôm nay, chỉ cần thuyền tới, ta tự nhiên có biện pháp bảo vệ thuyền bè không có trở ngại. Chỉ cần nàng có thể có biện pháp đưa chiến mã ra khỏi Tề quốc, để chiến mã lên thuyền ra biển, thì ta sẽ có biện pháp tiếp ứng ở Hàn quốc bên này, nàng không cần lo lắng vấn đề này đâu!"

Nhìn chằm chằm bản đồ suy nghĩ một lát, Tô Chiếu chậm rãi gật đầu, hình như nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi đã có chuẩn bị về phương diện này, vậy ngược lại vấn đề không lớn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.