Chương trước
Chương sau
Hắc Mẫu Đơn bay dần lên, liên tục bắn chưởng tấn công.

Ngưu Hữu Đạo vẫn sừng sững đứng đó bất động, đón lấy từng chưởng một.

Hắc Mẫu Đơn càng đánh càng kinh hãi. Đối phương hoàn toàn không phản kháng, thậm chí không phòng ngự, mình liên tục đánh trúng đối phương hoàn toàn, vậy mà hắn co thể cứng rắn chịu được nhiều như vậy, gần như vẫn sừng sững đứng yên bất động.

Nàng cũng nhận ra dị thường. Mỗi một chưởng mình đánh trúng Đạo gia, sau lưng hắn sẽ có một trận gió cực lớn, chỉ là nàng không rõ chuyện gi xảy ra.

Song chưởng nàng tấn công càng lúc càng nhanh, được rèn luyện liên tục, dường như Ngưu Hữu Đạo lại vỡ ra điều gì đó, không cần phải vung cánh tay kia ra nữa, cùng đưa hai tay ra đón.

Song phương giao thủ một lúc lâu, đột nhiên Ngưu Hữu Đạo lách mình tránh đi, khoát tay áo, ra hiệu dừng lại ở đây.

Đứng vững lại, Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc ngẩn ngơ.

Ngưu Hữu Đạo hơi bất mãn ngẫm nghĩ lại lắc đầu. Xem ra càn khôn na di của mình còn kém lắm, người ta đánh ra được lực đạo thành hình, mình còn không thể chuyển di thành hình được, tràn ra một cơn gió thì tính là gì? Cơn gió đó tức là lực cản của bản thân hắn phải chịu vẫn còn rất lớn, đụng phải người có tu vi cao thâm chắc chắn ăn thiệt.

..................

[Càn khôn vận chuyển, vô thủy vô chung, vạn vật hưng suy, ngã tự bất diệt].

Càn Khôn Na Di là tâm pháp tối cao nằm trong Càn Khôn Quyết. Đoạn văn này lại là đoạn văn cuối cùng của bản tâm pháp tối cao đó, cũng là đoạn văn kết thúc của cả bản Càn Khôn Quyết, có thể nói là mang trọn ý nghĩa quan trọng của bản tâm pháp.

Ngay từ đầu, Ngưu Hữu Đạo cũng không hiểu lắm đoạn văn này có ý nghĩa gì. Nhưng từ lúc hắn chiếu theo công pháp đó tu hành, hắn rốt cuộc đã hiểu ra.

Ý đại khái của nó là: [Mặc kệ Thiên Địa Càn Khôn vận chuyển như thế nào, ta vẫn có thể đứng ở trung tâm, không bị bắt đầu và kết thúc quấy nhiễu. Mặc kệ mọi thứ xung quanh mạnh đến cỡ nào, ta vẫn đứng ở đó.]

Sau khi Ngưu Hữu Đạo hiểu ra, hắn phát hiện điều này rất thú vị, ý nghĩa quan trọng của Càn Khôn Quyết chính là đạo cân bằng, tâm pháp tối cao không phải là công mà là thủ.

Tóm lại, bất kể thế nào, Ngưu Hữu Đạo cũng biết hắn còn cách cảnh giới [Càn khôn vận chuyển, vô thủy vô chung, vạn vật hưng suy, ngã tự bất diệt] rất xa.

Thấy Hắc Mẫu Đơn đang hoài nghi nhìn mình, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười khua tay: “Được rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, để ta yên tĩnh một mình.”

“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn lên tiếng đáp một câu, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa ngay tại chỗ, lẳng lặng suy nghĩ quá trình vừa nãy.

Trong lúc hắn đang cảm ngộ, Viên Phương bay đến, kêu lên: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo lấy lại tinh thần, quay đầu liếc y một cái, biết y nếu không có việc gì sẽ không đến quấy rầy hắn.

Viên Phương cũng không nói gì nhiều, chỉ ngồi bên cạnh đưa cho hắn một bản mật tín có nội dung [tin tức Bắc Châu].

Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhận lấy, sau khi xem qua nội dung, hắn cau mày nói: “Lục Thánh Trung bị bắt rồi sao?”

Viên Phương tức giận vung tay: “Y làm phản rồi, ta đã sớm thấy tên đó không đáng tin mà.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Tên yêu quái này, ngươi rộng lượng chút đi, cần chi phải tính toán chi ly chuyện này. Ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi y làm phản. Người ta không nhận được lợi lộc gì từ mình, người ta cũng chẳng có lý do gì vì mình mà chết cả. Sâu kiến còn ham sống mà huống chi là con người, tự vệ cũng có thể hiểu. Điều làm ta cảm thấy kỳ quái chính là, bởi vì tiếc mệnh, cho nên tên khốn đó mới bảo vệ bản thân, tại sao lại không cẩn thận để bị bắt như vậy? Y đã bắt Thiệu Liễu Nhi và Đàm Diệu Hiển, để cho hai phàm phu tục tử trốn thoát thì không nói, chính bản thân y lại bị người ta bắt một cách dễ dàng, nhất định là y đã gặp biến cố bất ngờ nào trong đó.”

Viên Phương nói: “Cũng may mà Ngụy Đa kịp thời biết được manh mối bị mất, nếu không, Ngụy Đa chắc chắn đã gặp phiền phức.”

Ngưu Hữu Đạo thầm nhủ: “Việc này cũng bởi vì Đường Nghi mà ra. Ta không biết gây ra chuyện như vậy, Đại Thiền Sơn có để cho Thượng Thanh Tông tiếp tục ở lại Bắc Châu hay không…”

Con ngươi Viên Phương đảo một vòng, tiện thể hỏi một câu: “Nghe nói Thiệu Bình Ba đang đuổi theo ai đó. Đạo gia, có phải ngài cố tình muốn cho Đại Thiền Sơn đuổi Thượng Thanh Tông ra khỏi Bắc Châu hay không?”

Ngưu Hữu Đạo quay sang, lặng lẽ liếc xéo: “Tự vả miệng mình!”

Bốp! Viên Phương lập tức tát cho mình một cái thật nhẹ, sau đó cười một cách bỉ ổi: “Là ta nói bậy, là ta nói bậy.”

“Đúng là trộm thì có não của trộm, có giỏi thì nên dồn nhiều sức lực cho việc tu hành, gia tăng tu vi của mình thì tốt hơn. Bây giờ, ngươi có được điều kiện tu hành tốt như vậy, người khác cầu còn không được, ngươi suốt ngày đi lo chuyện bao đồng làm gì?”

“Ta biết rồi, ta nhất định sẽ chịu khó tu luyện. Gần đây tu vi của ta tiến bộ không ít, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ đột phá Trúc Cơ kỳ.”

Ngưu Hữu Đạo biết tốc độ tu hành của gã nhanh, nhưng vẫn có chút ngoài ý muốn. Hắn phát hiện tên yêu tinh kia nghe Phật nhiều năm ở chùa Nam Sơn, từ đó ngộ ra công pháp tu hành đúng là không bình thường. Trước kia, y không có tài nguyên để tu hành thì nhìn không ra. Bây giờ có tài nguyên tu hành rồi, tốc độ chân chính đột nhiên tăng mạnh.

Hắn đã hỏi qua tình huống, tên yêu tinh kia nói cũng chẳng rõ ràng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa ra một thuyết pháp mà y hết lòng tin theo, Phật Tổ phù hộ.

Điều này khiến Ngưu Hữu Đạo không phản bác được. Mạng sống của yêu tinh kia là do đệ tử Phật môn nhặt về, lại nghe được Phật âm mà tiến vào con đường tu đạo, ai có thể nói không phải Phật tổ phù hộ?

Cho dù là vậy, Ngưu Hữu Đạo sợ y kiêu ngạo, vẫn phải đả kích y: “Ngươi ít làm ra vẻ đi. Ngươi cho rằng ta không biết thời gian ngươi cùng đám Hòa thượng kia tụng kinh niệm Phật còn nhiều hơn thời gian ngươi tu luyện sao.”

Viên Phương cúi đầu chọc chọc cục đá trên mặt đất: “Nhưng niệm kinh tụng Phật, tu luyện mới nhanh mà.”

Đối với tín ngưỡng của y, Ngưu Hữu Đạo cũng không cách nào chỉ trích. Nói mãi cũng không rõ, hắn chuyển sang chủ đề khác: “Ngươi đi thông báo cho người của ba phái, đến nước Tống tiếp ứng người trở về.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================

Trước khi Lục Thánh Trung ra tay ở Bắc Châu, trước đó y đã phát ra tin tức tiếp ứng, yêu cầu ba phái bên này phái nhân thủ sang bên đó.

Bây giờ hiển nhiên không cần thiết phải tiếp ứng nữa, chỉ có thể đưa người trở về.

“Vâng!” Viên Phương nhanh chóng rời đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng đứng dậy rời khỏi sơn cốc. Khi đi ngang qua một sườn núi, hắn liền dừng lại, chỉ thấy trên một khu đất bằng dưới núi đang có hai trăm thiếu niên mặc đồng nhất quần áo màu xám, xếp hàng thẳng tắp, đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Viên Cương chắp tay đứng đằng trước đội ngũ, nhìn bốn người Phong, Lâm, Hỏa, Sơn đang trợ giúp uốn nắn tư thế cho đám thiếu niên kia.

Trong lúc vô tình nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng giữa sườn núi, Viên Phong chạy đến trước mặt Viên Cương, chỉ chỉ ra đằng sau, không biết nói thứ gì. Viên Cương nhìn lại, thấy Ngưu Hữu Đạo, lập tức quay người bước đến.

“Đạo gia.” Viên Cương đến gần, lên tiếng chào hỏi.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nghe nói ngươi đã về được một khoảng thời gian rồi?”

Viên Cương: “Ta nghe ngài đang tu luyện, nên không dám đến quấy rầy.”

Ngưu Hữu Đạo hất cằm xuống dưới núi: “Đây là người mà ngươi đã luyện ra được?”

Viên Cương gật đầu nói: “Vốn định để đám người Đại Bổng dạy một trăm người, nhưng tìm kiếm khắp nơi, có thể vì dinh dưỡng không theo kịp, người kế tục thích hợp lại khó tìm, thà thiếu chứ không ẩu được, mỗi người chỉ tìm được tám mươi người mà thôi.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Viên Phương rất có ý kiến với ngươi đấy, lúc nào cũng lải nhải với ta, nói ngươi đang dạy đám tiểu tử này nấu ăn thì có.”

Viên Cương đáp: “Huấn luyện cường độ cao, dinh dưỡng không theo kịp là không được. Đám hòa thượng dưới tay y, không cất rượu thì cũng tụng kinh, lúc nào cũng vây quanh bên cạnh Đạo gia. Với lại, phải chăm lo chuyện cơm nước cho nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ rất bận, để bọn chúng tự chăm bản thân cũng tốt. Lát nữa, ta sẽ để cho bọn chúng xuống hạ du khai khẩn đất hoang để trồng trọt, làm chuồng trại chăn nuôi heo. Mấy bã rượu cũng đừng lãng phí, cứ đưa hết cho ta, để ta nuôi heo. Ta tin rằng không bao lâu nữa, bọn chúng có thể tự cung tự cấp cho mình.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.