Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm nàng, liên tục cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi, hắn sẽ không dễ dàng dừng tay!”
Tô Chiếu sợ hãi cả kinh bật thốt lên: “Ngưu Hữu Đạo?”
“Ngoài hắn ra còn có thể...khụ khụ...” Đột nhiên Thiệu Bình Ba ho kịch liệt, người cong lại như con tôm, mặt đỏ gay.
Tô Chiếu và Thiệu Tam Tỉnh vội bước lại dìu y, nhìn vào lòng bàn tay y vừa bịt miệng chỉ thấy một vệt máu đỏ sẫm.
Thấy vậy, Tô Chiếu lập tức thi pháp thuận khí cho y, nhanh chóng giúp y ngừng ho khan.
Trước đó nàng có nghe nói đến việc Thiệu Bình Ba nổi giận đến thổ huyết, bèn tiện thể kiểm tra luôn, sau đó thở dài: “Ngươi nổi giận quá mức, tim phổi đã bị thương, xem ra ngươi thực sự bị Ngưu Hữu Đạo kia chọc giận không nhẹ. Đừng tức giận nhiều nữa, tim phổi ngươi đã bị hao tổn, nổi giận một lần, lửa giận công tâm một lần, chẳng khác nào tim phổi lại bị thương một lần, ngươi cứ vậy, dù có linh đan diệu dược cũng không bù được.”
“Ta không sao.” Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Liễu Nhi bị bọn họ dụ đi, chỉ có hai kết quả, hoặc là chết trong tay bọn họ, hoặc là rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, bị giam cầm. Lão Thiệu, lập tức báo cho phụ thân hạ lệnh cho nhân mã các nơi tỏa ra tìm kiếm. Nếu nha đầu kia đã muốn chết, ta thà để cho nó chết chứ không cho nó rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo. Nói với phụ thân, ý đồ với nước Yến của đối phương quá rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564769/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.