Gã thật sự ngán rồi, thường xuyên đi lại bên biên giới nguy hiểm gã cũng sợ rồi, biết cứ tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
Đàm Diệu Hiển nhìn sắc trời bên ngoài: “Vẫn chưa tới giờ, đợi chạng vạng tối đã, ta cũng phải đi chuẩn bị một chút.”
Lục Thánh Trung lập tức hỏi: “Chuẩn bị gì, có cần ta hỗ trợ không?”
“Cái này không cần.” Đàm Diệu Hiển lắc đầu, bước nhanh vào trong sân, nhặt bảy tám cái lá cây dưới gốc cây.
Trở về y cầm kim may, ngồi trước bàn nâng lá, cầm kim chần chừ một lúc, bỗng hỏi: “Lý huynh, viết cái gì?”
Lục Thánh Trung: “Huynh muốn gặp nàng, hỏi nàng thử có cách gì không?”
Đàm Diệu Hiển lắc đầu: “Lời này trước kia từng hỏi, nàng không có cách nào cả.”
Lục Thánh Trung: “Vậy huynh nói huynh sắp rời khỏi Bắc Châu, muốn gặp nàng một lần cuối, hỏi nàng ra ngoài gặp khó khăn gì, cùng thương lượng cách giải quyết, ừm, đại khái là vậy đấy.”
Đàm Diệu Hiển muốn nói lại thôi, có điều hôm nay đã bị mấy lời của Lục Thánh Trung dạy dỗ, chung quy cũng đã cổ vũ được khí khái nam nhi, cuối cùng đã quyết tâm liều mạng, không thèm đếm xỉa gì nữa.
Đặt phiến lá bên bàn, dựa bàn, kim may liên tục đâm đâm xuống, đảo mắt từng dòng chữ nhỏ xuất hiện trên phiến lá.
Thủ pháp này... Lục Thánh Trung ở bên ngẩn ngơ, quả thực nhìn mà than thở.
Còn tưởng rằng đâm chữ trên lá rất phiền phức, giờ mới phát hiện, thủ pháp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564764/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.