Lục Thánh Trung không nhịn được giơ tay gãi gãi đầu. Hai mắt Ngưu Hữu Đạo lấp lóe, nhìn rõ có con sâu gì đó trong tóc gã bò ra, cơ mặt giật giật một hồi.
Thêm vào mùi tanh hôi dọa người từ trên người gã, Ngưu Hữu Đạo xoa xoa mũi, cau mày nói: “Cho họ đi tắm rửa đi, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, ngày mai mang đến gặp ta.”
Vốn hắn muốn nói chuyện vơi Lục Thánh Trung, nhưng sáu người thế này, hắn trốn không kịp, then chốt là đối mặt với người thế này hắn không thể mở miệng nổi. Ngất mất!
Viên Phương lập tức phất tay ra hiệu cho tăng nhân làm theo.
Ngưu Hữu Đạo để ý, nghe nói vậy Lục Thánh Trung khóc, ch ảy nước mắt.
Quay đầu rời đi, Ngưu Hữu Đạo hỏi Vien Phương: “Sao lại làm người ta thành ra như vậy?”
Đạo lý của Viên Phương rất đơn giản. Đạo gia dặn dò không được để gã chạy thoát, y cũng sợ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên dặn chúng tăng Nam Sơn Tự tuyệt đối tránh mọi khả năng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Nói trắng ra là không được mở xích sắt trên người Lục Thánh Trung. Từ khi bị bắt, Lục Thánh Trung chưa bao giờ rửa mặt, nhốt ở đâu thì ăn uống ngủ nghỉ luôn ở đó, quần áo cũng không thay, không thối mới lạ…
“Ài…”
Về chính sảnh phủ Quận thủ, Lam Nhược Đình thở dài.
Thương Triều Tông ngồi xuống hỏi: “Cớ gì tiên sinh thở dài?”
Lam Nhược Đình lắc đầu cười khổ: “Nếu không phải sợ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564727/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.