Trùng hợp như vậy, nếu nói ý trời thì cũng tức là điềm xấu.
Các nơi trong hẻm núi đều trải qua một đêm âm thầm bàn luận, đều suy đoán đã xảy ra chuyện gì, sau khi nhận được tin thì bừng tỉnh đại ngộ, dù là ai cũng không ngờ “thiên thạch” vừa vặn rơi lên đ ỉnh núi, lại vừa vặn rơi trúng cây Xích Dương Chu quả...
Bắc Châu, Lăng Ba phủ, bên ngoài phủ một đám nhân mã hộ tống một chiếc xe ngựa đi vào.
Xe ngựa dừng lại ở cửa, nhanh chóng có người đem bậc tam cấp gỗ đặt bên cạnh xe ngựa, màn xe vén lên, Thiệu Bình Ba áo trắng áo khoác đen chui ra, trực tiếp đi xuống xe.
“Đại công tử!” Quản gia Thiệu Tam Tỉnh bước đến đón hành kiến lễ, đồng thời cho Thiệu Bình Ba một ánh mắt.
Thiệu Bình Ba hiểu ý nhưng không hề thay đổi vẻ mặt, quay đầu nhìn Đường Nghi bên cạnh cười nói: “Đường chưởng môn vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Cả nhóm ra ngoài tuần soát, bọn Đường Nghi bị Thiệu Bình Ba điểm danh đi cùng hộ vệ.
Về chức trách, Đường Nghi cũng khó từ chối, chỉ có thể tùy hành.
Thiệu Bình Ba vốn định giữ Đường Nghi lại trò chuyện nhưng nhận ta Thiệu Tam Tỉnh có chuyện, ý định lưu giai nhân lại trò chuyện nói không chừng còn có thể có được thu hoạch gì đó chỉ có thể tạm thời gác lại.
Trên thực tế, sắc đẹp với hắn ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì lớn, mặt dù không thể chặt đứt nam nữ tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564724/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.