Thiệu Tam Tỉnh nghe xong thấy hình như cũng có lý, hỏi lại: “Vậy tại sao hắn lại ở khách sạn Thải Hồng gì đấy?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Tình hình biết được có hạn, cái này ta cũng nghĩ không thông, nhưng ta biết tên kia xảo trá, trong đó khẳng định có nguyên nhân gì đó chúng ta không biết, tuyệt đối không như bề ngoài Đại Thiện sơn nhìn thấy. Tóm lại hắn càng khoe khoang ở khách sạn Thải Hồng thì càng có vấn đề. Chỉ có như vậy, ngay cả Đại Thiện sơn cũng không dám động đến hắn, người bên Tống gia cũng đừng mong trông cậy được, như vậy hắn tránh thoát một kiếp, thực sự đáng hận!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Vậy sao công tử không giải thích rõ ràng với Đại Thiện sơn?”
Thiệu Bình Ba hỏi lại: “Giải thích rõ sao? Ta nói Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua ta, việc này chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói bằng lời, không có chứng cứ nói không rõ ràng. Huống chi, ta trong mắt Hoàng Liệt chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến bị lợi dụng thôi, hữu dụng thì dùng, không dùng được nữa sẽ một cước đá văng, hắn sẽ không mạo hiểm đắc tội với Băng Tuyết các vì ta. Những người này, trong chuyện âm mưu chém giết đầu óc chẳng kẻ nào đủ dùng cả, giải thích với đám ngu xuẩn này không rõ ràng được đâu.”
Quay người lại, thấp giọng nói với Thiệu Tam Tỉnh: “Ngươi âm thầm liên hệ tu sĩ khác, để bọn hắn nhìn chằm chằm bên Băng Tuyết các, ta đoán Ngưu Hữu Đạo sẽ không từ thủ đoạn giành lấy Xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564714/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.