Những người tùy hành cũng bực bội, trở về hậu đường cửa hàng, một trưởng lão nói: “Tiểu tử kia quá càn rỡ, không giết không đủ để tiết mối hận trong lòng ta!”
Hoàng Liệt đi qua đi lại trong đường giơ tay lên: “Tiểu tử kia ở tại nơi chiêu đãi khách quý của Băng Tuyết các. Sở An Lâu lại ra mặt giúp hắn, ý tứ Băng Tuyết các bày ra rất rõ ràng, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, trước khi không biết rõ tình huống, tốt nhất đừng hành động lung tung. Còn nữa, đối phương bắt chúng ta vượt đường xa như vậy đến không phải chỉ để nói mấy chuyện vô nghĩa này, chỉ e là có nguyên nhân, dặn Thiệu Bình Ba, cảnh cáo hắn đừng làm loạn, xảy ra chuyện đừng trách Đại Thiện sơn chúng ta không khách khí!”
Dứt lời gã hơi phiền lòng phất tay, đi vào trong nghỉ ngơi. Chạy từ xa tới chỉ vì câu chuyện chưa được nửa canh giờ này, thực sự quá bực bội...
Tiễn khách đi rồi, Viên Cương theo Ngưu Hữu Đạo vào phòng hỏi: “Đạo gia, có Đại Thiện sơn cảnh cáo, chắc hẳn Thiệu Bình Ba cũng không dám làm loạn.”
Ngụ ý là, chuyện Xích Dương Chu quả khi nào mới ra tay.
Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa sổ ra nhành gió tuyết bên ngoài, cười lạnh một tiếng: “Cảnh cáo của Đại Thiện sơn hữu dụng mới là lạ, thứ cảnh cáo này chỉ có thể hù dọa kẻ không chút năng lực, người có năng lực dĩ nhiên sẽ có tự tin đối mặt, trừ phi thực sự không có cách, chỉ cần có cách, loại người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564711/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.