Hắn ta không làm được trò này, nhưng cũng hết cách. Đạo gia biết rất nhiều trò kỳ dâm xảo kỹ, ai bảo trước đây sở thích của người ta rộng khắp. Hắn thích tiếp xúc với những công việc thủ công, chưa nói cầm kỳ thư họa, mà đến đẽo gỗ và đục đá cũng biết, thậm chí đến mấy việc như bện giày cỏ hay bện chiếu rơm cũng làm được.
Hắn ta nhớ, đạo gia từng một mình phục hồi cả một cái guồng nước cổ đại.
Dựa theo ghi chép trên sách cổ, tự tay đốt lò nung ra mấy lô đồ gốm sứ bắt chước cao cấp, lấy giả tráo thật.
Dựa theo phương pháp cổ, nung ra được cả gạch ngói thời Tần, Hán.
Còn tự tay vẽ giả một bộ tranh chữ cổ.
Đạo gia biết rất nhiều thứ. Viên Cương xem như đã nhận ra rồi. Người như đạo gia quả thực đi chỗ nào cũng không sợ chết đói. Theo lời đạo gia trước đây từng nói, biết nhiều nghề không thiệt thân!
Hàn Băng thỉnh thoảng nhìn Tuyết Lạc Nhi ngồi yên bên bờ sông, lại nhìn sang bàn vẽ, thấy người và cảnh dần xuất hiện, rất là thần kỳ, quả thực là cách vẽ nàng ta chưa từng gặp.
Mà lúc này, Sở An Lâu mới chạy đến, cầm một cái giá gỗ, trên căng một tấm vải, giơ cao giúp Ngưu Hữu Đạo che nắng.
Hết cách rồi, nơi này khắp nơi là tu sĩ, không ai dùng dù. Ông ta bay khắp nơi không tìm được một cái dù, đành làm tạm một món lâm thời mang tới.
Hàn Băng nghiêng đầu nhìn về phía ông. Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564707/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.