Y chậm rãi đứng dậy:
“Trẻ tuổi đã có bản lãnh như vậy, để một thời gian nữa tất sẽ thành họa lớn, không lưu lại được!”
Lâm Hồ:
“Người đi kinh thành đang xuất phát.”
Thiệu Bình Ba:
“Ta đang muốn nói tới đây, rút người lên kinh về đi. Thân phận là giả, còn hi vọng tìm được kẻ đó hay sao?”
Hai người ngẫm lại cũng đúng, gật gật đầu.
Hoàng Đấu hỏi:
“Nếu đại công tử nhất thiết muốn trừ diệt hắn, đầu tiên phải tìm được hắn trước. Thế lực của chúng ta ra khỏi châu Bắc vẫn rất yếu. Trời đất bao la, không biết con đường hắn đi, cũng không biết mục tiêu của hắn, muốn tìm hắn sợ là rất khó.”
“Hắn chạy đến nước Hàn làm gì?” Thiệu Bình Ba chợt hỏi, dường như đang tự hỏi mình nên rơi vào trầm tư, chắp tay đi tới đi lui trong phòng.
Hoàng Đấu và Lâm Hồ nhìn nhau. Vấn đề này thật khó trả lời. Họ chỉ gặp sơ tên kia một lần, không hiểu nhiều, trời mới biết hắn chạy trới nước Hàn làm gì.
Lặng im một lúc, Thiệu Bình Ba từ từ nói:
“Có một chỗ có thể hắn sẽ đi, nhưng ta không thể xác định."
Hoàng Đấu, Lâm Hồ đồng thanh nói:
"Nơi nào?"
Thiệu Bình Ba dừng bước, quay lại hỏi:
“Ta hỏi là đến kinh thành thay Gia Cát Tầm làm gì, còn nhớ làm sao hắn quay lại không?”
Hai người nhìn nhau, vừa nãy chẳng phải hỏi Ngưu Hữu Đạo có đi kinh thành hay không sao? Bây giờ sao lại kéo Gia Cát Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564676/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.