“Không nên nhìn đừng nhìn.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu xung quanh bảo đám Hắc Mẫu Đơn tránh đi một chút, lại nâng bút nhanh chóng viết vài thứ, đặt bút xuống, thổi khô mực rồi gấp lại.
Trên ban công ngắm cảnh sông, tu sĩ ra khỏi phòng bếp đưa tờ giấy cho Thiệu Bình Ba, nói: “Đều là thảo dược.”
Đường Nghi ở bên lặng im, lưu tâm nghe.
Xem vật phẩm trên tờ giấy, Thiệu Bình Ba hỏi: “Trong đồ ăn lần trước hình như cũng có thả dược?”
Tu sĩ nói: “Có, hình như thuộc hạ nhìn thấy gừng, tỏi.”
Trả tờ giấy lại, Thiệu Bình Ba: “Cứ mua theo những gì trên này đi.”
Phòng bếp, người không nên vào đã tiến vào, Đường Tố Tố gương mặt căng ra bước vào trong.
“Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn nhắc nhở một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo đứng trước cửa sổ quay đầu nhìn người đến, chậm rãi quay người, kiếm chống trước người, cười như không cười nhìn bà ta giống như đang trào phúng.
Hai người đứng đối mặt, Đường Tố Tố trầm giọng nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta muốn đi đâu thì đi đó, bà quản được sao?”
Đường Tố Tố: “Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Bà muốn giết ta cũng không chỉ một hai lần, thế nhưng có lần nào đắc thủ chưa? Lần này bà cũng không giết được ta đâu!” Thấy đối phương kích động nổi giận: “Sao? Muốn động thủ? Hẳn bà biết Đông Quách Hạo Nhiên lưu lại thứ gì trên người ta, bà có ra tay e cũng chẳng làm gì được ta mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564668/chuong-236.html