Thanh niên đón hướng gió trong núi đưa mũi hít hít, hỏi xung quanh: “Mùi thơm gì vậy?”
Cả đám đều khịt khịt mũi, không nói hai lời, hai tu sĩ rời khỏi lưng ngựa lập tức bắn lên trên cao, theo hướng gió bay thẳng vào rừng núi.
Giữa hai núi, dòng suối róc rách, bọn Ngưu Hữu Đạo đang tạm nghỉ ở đây.
Hắc Mẫu Đơn đang nấu một nồi thịt kho tàu, mùi thơm mê người, Ngưu Hữu Đạo ngồi một bên rất bất đắc dĩ. Ngay cả thịt kho tàu ăn nhiều ngày như vậy mà đám này cũng không ngán sao?
Hai bóng người vút không lao đến, mấy người bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai hán tử trung niên lách mình đáp xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Bọn Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đứng dậy, mắt đều lộ tia cảnh giác, từ khoảng cách hai người đối phương bay đến có thể thấy tu vi ít nhất cũng là Kim Đan kỳ.
Hai người đến có thể là tu sĩ Kim Đan kỳ, là địch hay bạn còn chưa biết, mấy người hơi nghi ngờ không biết có phải Yến quốc phái tới hay không.
Ánh mắt hai hán tử trung niên sau đó đều nhìn chằm chằm vào cái nồi đang đậy kín nắp trên lửa, một người chắp tay: “Không biết trong nồi là thứ gì, có thể mở mang kiến thức không?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay. “Xin cứ tự nhiên!”
Lúc này người kia đi đến bên cạnh nồi, đưa tay mở nắp ra, trong nồi là thịt kho tàu đang sôi ùng ục, mùi thơm mê người xộc vào mũi, hắn ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564665/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.