Bành Ngọc Lan kinh hãi, vội vàng đỡ ông, một chưởng dính sau lưng ông, làm phép giúp ông thuận khí, nước mắt chảy ròng ròng...
Phủ Thứ sử Kim Châu, hoa viên, bên hồ sen, Viên Cương dựng đứng bút.
Bên trong đình các ở phía sau, hai nha hoàn phụng bồi Hải Như Nguyệt chói lọi đi tới.
Nhìn thấy bóng lưng Viên Cương bên hồ sen, Hải Như Nguyệt thản nhiên cười: "Viên huynh đệ đến rồi, mau lại đây ngồi!"
Viên Cương quay đầu, xoay người bước lên bậc thang, đi vào trong đình gật nhẹ đầu: "Trưởng công chúa."
"Huynh đệ trong nhà, không cần khách khí như vậy, mau ngồi!" Hải Như Nguyệt tiến lên phía trước, đưa tay nắm lấy cổ tay của Viên Cương, muốn lôi kéo vào chỗ ngồi, vô cùng nhiệt tình.
Viên Cương nhấc tay giật 1 cái, thoát khỏi sự lôi kéo của đối phương, hắn không quen lôi lôi kéo kéo với phụ nữ như vậy, càng huống hồ chi là một quả phụ.
Ý cười của Hải Như Nguyệt không thay đổi, mỉm cười nhìn hắn, không biết vì sao, chỉ cần người đàn ông này đứng trước mặt bà, một cỗ hơi thở nam tính phả vào mặt, cảm giác thấm vào từng lỗ chân lông, mỗi lần khiến tim đập dồn dập.
Bà cũng được xem là người rất có tri thức, khí khái nam tử dương cương như vậy, thật sự là quay đầu có thể nhìn thấy, khác với phần lớn nam nhân khi nhìn thấy bà liền nhịn không được mà nhìn ngắm thân thể bà. Tiếp xúc càng nhiều, liền phát hiện càng không giống,thật sự không giống!
Không muốn lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564658/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.