“Biết là tốt. Cần dùng đến tiền thì lên tiếng, đừng có duỗi ngón tay không nên duỗi, nếu không có nhiều tiền mấy cũng không mua được bình an đâu.” Hướng Minh nhàn nhạt một tiếng, quay người tiếp tục tỉa tót đám hoa cỏ kia.
Rầm rầm! Từng bóng người từ trong dòng sông chảy xiết vọt ra khỏi nước, đáp lên bờ, chính là đám người Ngưu Hữu Đạo.
Mấy người Ngưu Hữu Đạo còn đỡ, duy chỉ có Viên Phương cả người ướt đẩm, toàn thân nước chảy giọt, tu vi của lão không đủ để chống cự dòng nước đè ép quá lâu.
Căn cứ vào mấy ngọn núi phía xa để định vị chỗ này, Ngưu Hữu Đạo tìm đúng hướng đưa mấy người nhanh chóng đi xuyên qua dãy núi.
Trong lúc lao đi, trong tay Lôi Tông Khang vân vê một hạt nhỏ như hạt đậu nành trong tay, bóp nát sáp, trong lúc chạy vội mặt không đổi sắc vứt xuống đất.
Cả nhóm đi xa, hạt nhỏ rơi trên mặt đất gặp gió liền xảy ra biến hóa, mặt ngoài trở nên hơi thô ráp, phong hóa, lan ra mùi thơm như có như không.
Ra khỏi dãy núi, trước mắt là sa mạc bát ngát mênh mông, xa xa còn ẩn hiện một chuồng ngựa.
Chuồng ngựa này không phải chuồng ngựa lúc Ngưu Hữu Đạo đến, vì tu sĩ từ bốn phương tám hướng đến nên các hướng xung quanh Trích Tinh thành đều có chuồng ngựa.
Đừng xem thường mấy chuồng ngựa này, thực ra lợi nhuận của mỗi chuồng ngựa không hề thấp hơn khách sạn Yêu Nguyệt, vì tu sĩ cỡi ngựa tới đây rất nhiều, ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564633/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.