Hải Như Nguyệt chưa từng gặp nam nhân nào có vóc người như vậy. Khi thị sát quân doanh bà ta cũng có từng gặp vài vũ phu để trần cánh tay cường tráng, nhưng chỉ là cường tráng thôi, còn cảnh tượng trước mắt thì thực giật mình. Bà ta không thể ngờ được vóc người một người đàn ông có thể lớn như thế. Ở trần, cứng đối cứng với gậy gỗ, có thể hình dung được người đàn ông này khỏe cỡ nào.
Thấy Viên Cương trong phòng không mặc quần áo, ngại Hải Như Nguyệt là nữ nhi, hai người vừa mở cửa vội vàng đóng lại.
Đóng cửa lại cũng vô dụng. Có một vài thứ, chỉ cần một giây thôi cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc. Tư thái kia của Viên Cương đã khắc sâu trong đầu Hải Như Nguyệt.
Chậm rãi xoay người, Hải Như Nguyệt từ từ hít sâu một hơi, lại chậm chậm thở ra, muốn xua đi cái bóng trong đầu.
Bà đang bận việc ở ngoài quán Lưu Phương, nghĩ tới vị ở đây bèn tiện đường rẽ vào thăm một chút, không ngờ lại thấy màn này.
Lát sau, cửa phòng lớn lại mở ra, Viên Cương đã mặc xong quần áo đi ra ngoài cùng Ngụy Đa.
Tới trước mặt Hải Như Nguyệt, Viên Cương không hành lễ, chỉ lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc muốn giam chúng ta đến khi nào?”
Hải Như Nguyệt xoay người nhìn về phía hắn ta, mỉm cười nói: “Hẳn ngươi phải biết đây không phải ý của ta… Đúng rồi, thuận tiện báo cho ngươi một tin tốt, bên Thương Triều Tông kia đánh không tệ, nếu vậy, không bao lâu nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564621/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.