Chu Thuận đi tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng hỏi: “Có cần đánh thức bệnh nhân không?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu đi tới ngồi bên giường bệnh.
Chu Thuận đi tới hỗ trợ, nhẹ nhàng vạch một góc chăn lấy tay Tiêu Thiên Chấn ra.
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng đặt ngón tay lên mạch của Tiêu Thiên Chấn. Vừa chạm vào da thịt y, hắn đã cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh toát, trời nóng thế này còn đắp chăn dầy thế sao? Theo bản năng, hắn quay sang nhìn bồn than đang cháy bập bùng trong phòng.
Bình tĩnh lại, thu hồi tạp niệm, hắn chậm rãi nhắm mắt truyền chân khí vào tay người bệnh thăm dò.
Hắn âm thầm hoảng sợ. Mạch của Tiêu Thiên Chấn nhẹ như tơ, chỉ như một đứa trẻ mấy tuổi vậy, mà cực kỳ giòn, không hề dai. Không chỉ có kinh mạch, huyết mạch cũng vậy, nhịp tim cũng thế. Có thể tưởng tượng được, bình thường bệnh nhân này không dám cử động mạnh nữa, bằng không sẽ là đi tìm chết.
Đây là một người không có niềm vui thuở ấu thơ!
Chỉ vậy thôi cũng còn đỡ, quỷ dị hơn là, gân mạch người này cực kỳ lạnh lẽo, cái gốc đã lạnh, nhiệt độ của huyết dịch toàn thân cũng thấp hơn người bình thường.
Ngưu Hữu Đạo cũng khó mà hình dung nổi làm thế nào mà người này có thể sống đến hiện tại, cũng không biết phủ Thứ sử này đã phải bỏ bao công mới giữ gìn được.
Hắn ta nhận đến xem bệnh cho Tiêu Thiên Chấn là nói bừa, thực ra chỉ là xác nhận tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564594/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.