Viên Cương gật đầu: “Khi nào xuất phát?” Hiển nhiên gã muốn đi chuẩn bị trước.
“Ngày mai sẽ đi. Ngươi không cần đi, ta đưa Lão Hùng đi là được.”
Ta không đi? Viên Cương choáng váng, dường như gã không ngờ nổi Ngưu Hữu Đạo sẽ không cho mình đồng hành.
Ngưu Hữu Đạo giải thích: “Cũng không phải chuyện gì lớn, thoát thân từ đây không lo bị người ta theo dõi, còn nế từ mật đạo quay về huyện Thương Lư rồi xuất phát, nhỡ may gặp nguy hiểm sẽ bị kẻ thù theo dõi. Vì thế, ta định mang theo lão Hùng vượt núi băng đèo đi luôn. Sơn đạo này không dễ đi lắm, ngươi leo lên cũng là một vấn đề.”
Viên Cương im lặng ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng phải, bèn hỏi: “Đi bao lâu, khi nào về?”
“Chúng ta chưa từng lang bạt bên ngoài, có rất nhiều chuyện không biết được, ta cũng không thể hẹn cụ thể, có điều sẽ không quá lâu.”
“Ta chờ ở đây sao?”
“Ngươi ở đây cũng được, tới huyện Thương Lư cũng được. Để xem Thương Thục Thanh sắp xếp thế nào. Ta làm xong việc về chắc sẽ lặng lẽ đi thẳng đến huyện Thương Lư. Nếu ngươi tới huyện Thương Lư thì để ý mấy người lão Hùng một chút, còn cả Lục Thánh kia nữa. Nếu kế hoạch của Thương Triêu Tông thuận lợi, Viên Kỳ trong Lục Thánh sẽ do ngươi sử dụng.”
Viên Cương gật gật đầu, quay sang hỏi Viên Phương: “Cùng Đạo gia rời khỏi đây rồi phải nhanh nhẹn lên một chút, bằng không, đừng trách ta đưa đám hòa thượng kia đi gặp Phật Tổ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564582/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.