Lúc bò dậy, nàng phát hiện trên người mình đắp một bộ y phục. Nhận ra đó là quần áo của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng nàng khá ấm áp nhưng lại hơi ngượng ngùng: “Đạo gia, có phải ta ngủ quên mất không?”
Ngưu Hữu Đạo thấy nàng đứng dậy, chân đặt trên đất hơi mất tự nhiên thì nói: “Cô không thể đi tiếp được, ta cõng cô.”
Thương Thục Thanh sao có thể chấp nhận hành vi thân cận như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Chân ta không sao, ta có thể đi được.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cô nghĩ nhiều rồi, chúng ta bị người ta để ý, cô đi chậm sẽ liên lụy mọi người.” Hắn vừa nói vừa đánh giá xung quanh.
“...” Thương Thục Thanh sửng sốt, lúc này mới phát hiện Viên Phương không có ở đây, nơi xa còn có mấy bó đuốc bị ném ra.
Rất nhanh, nàng lại nhìn thấy Viên Phương từ bên kia nhẹ nhàng tới, nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, không biết nấp đi đâu rồi.”
“Cứ ở đây nữa không ổn, đi!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu nói, kiếm trong tay đưa về phía Thương Thục Thanh.
Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, vừa nhận kiếm đã bị Ngưu Hữu Đạo thuận thế kéo nàng một cái.
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ nàng xấu hổ thế nào, sau khi kéo nàng đến gần thì quay người lại, hai tay sờ lên hai đùi nàng, trực tiếp vác nàng sau lưng. Hắn đã đồng ý với Thương Triều Tông, chỉ cần hắn còn sống thì sẽ bảo vệ an toàn cho Thương Thục Thanh. Trong mấy người ở đây thì thực lực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564568/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.