Bảo kiếm chống bên tay vịn của ghế nằm, ngón tay chậm rãi gõ gõ trên chuôi kiếm theo tiết tấu chứng tỏ hắn căn bản không hề ngủ.
Bên cạnh ghế nằm đã chuẩn bị sẵn một cái ghế. Viên Cương đi đến trực tiếp ngồi xuống, vừa vặn ngồi sát bên tai Ngưu Hữu Đạo, cũng không nói nhảm mà trực tiếp nói: “Tĩnh Mặc hiên là một cửa hàng bán vật dụng thư phòng nổi tiếng nhất nội thành, nghe nói vì huỵên thành có phong ba nên chưởng quỹ cũ không ở đó nữa, tạm thời về quê tránh đầu sóng ngọn gió, gần đây trong nội thành có khá nhiều nơi cố tình huống tương tự. Chưởng quỹ hiện tại nghe nói là biểu đệ của nguyên chưởng quỹ, tạm thời giúp chưởng quỹ trông coi cửa hang. Hàng xóm xung quanh nói trong cửa hàng tạm thời chỉ có mình hắn ta quản lý, hiện tại chưa thấy có hỏa kế sgiups đỡ. Trước mắt chỉ có thể xác định chút tình hình thế này, để tránh đánh rắn động cỏ, tạm thời chưa thâm nhập điều tra.”
Ngưu Hữu Đạo im lặng không nói giống như đang ngủ, nhưng ngón tay trên chuôi kiếm vẫn động đậy. Sau khi năm ngón tay dừng lại bất động, hắn mở miệng. “Không cần tra xét nữa, giờ vẫn chưa biết tình hình bố trí của đối phương như thế nào, thâm nhập hơn nữa dễ đánh rắn động cỏ. Cứ bố trí trạm gác ngầm nhìn chằm chằm cửa hàng kia là được rồi.”
Viên Cương: “Đạo gia, ngươi muốn làm gì?”
“Đối phương không biết bài thơ này liên quan đến ta, nếu không sẽ lấy ra đánh rắn động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564559/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.