Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trên mặt đất, lãnh đạm nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Xác định là hắn, rõ ràng Ngụy Đa kích động, chắp tay cúi người chào nói: “Đệ tử, bái... bái kiến... chưởng môn! Đệ tử tới... tới chậm... chưởng môn... chịu... chịu khổ rồi!” Dứt lời liền quỳ phịch xuống đất, đôi mắt đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc.
Lễ lớn như vậy khiến Ngưu Hữu Đạo hơi giật mình, tình hình gì thế này?
Ngoài đám Thương Triều Tông, rõ ràng Bạch Diêu và Phượng Nhược Nam hơi kinh ngạc nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, chưởng môn? Chưởng môn nhà nào?
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói này vị đại ca, ta và Thượng Thanh tông đã không còn quan hệ gì nữa, ngươi hành lễ lớn như vậy ta không nhận nỗi đâu. Ngươi có việc gì thì nói đi, không có việc gì thì mau rời đi, ta còn có việc, không có thời gian dông dài với ngươi.”
“Chưởng môn chịu... chịu oan ức rồi... Bọn hắn không.... không nên... làm như vậy... Ta luôn phản... phản đối... bị phạt ngồi nhìn tường sau núi... không... không biết bọn hắn đối với... chưởng môn như vậy...” Ngụy Đa lắp bắp mãi không xong.
Ngưu Hữu Đạo hết nhìn trời lại nhìn đất, nghe người này nói sao mà mệt mỏi thế này chứ?
Những người khác nghe cũng mệt mỏi, nhưng cuối cùng vẫn nghe hiểu được, lúc này Phượng Nhược Nam và Bạch Diêu mới biết, vốn Ngưu Hữu Đạo nên là chưởng môn Thượng Thanh tông, bị người ta mưu đoạt chức chưởng môn, trên đường còn bị mưu sát, cảnh ngộ này không khỏi khiến người ta cảm khái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564555/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.