Viên Cương thu y phục ướt liền quay đầu sang hét. “Cút!”
Két một tiếng cửa mở, Viên Phương chẳng những không cút mà còn mặt dày mở cửa chui vào. Viên Cương quăng quần áo ướt trên tay xuống, siết chặt tay đi tới, ra vẻ muốn đánh người. Viên Phương thối lui đến bên tường, liên tục khoát tay nói: “Viên gia khoan động thủ đã, trước hết nghe ta một lời, Viên gia, Viên gia...”
“Hầu Tử, cái tính nôn nóng này của ngươi tới khi nào mới thay đổi được đây? Mặc dù là ân đoạn nghĩa tuyệt, đường lên trời mỗi người đi một bên, nghe mấy lời không uổng phí câu chuyện, cứ nghe người ta nói cho hết lời cũng không muộn mà.” Ngưu Hữu Đạo nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa lưng vào trong phòng lãnh đạm nói.
Nắm đấm của Viên Cương đã lơ lửng trên không liền buông xuống, nói: “Có chuyện gì mau nói đi, có rắm gì mau đánh đi.”
Viên Phương hai tay ôm đầu ngồi xổm trong góc tường như được đại xá, đứng lên liên tục nói cảm tạ: “Đạo gia quả nhiên là đại nhân đại lượng.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn ngoài cửa sổ hỏi: “Ngươi không phải vội vã rời đi à, sao lại chạy về đây làm gì?”
Biểu hiện trên mặt Viên Phương rất đặc sắc. Lão ta muốn rời đi, lúc triệu tập chúng tăng chuẩn bị rời khỏi hàng rào dịch trạm, bên ngoài có rất nhiều quân tốt dò xét, chợt phát hiện tình hình không đúng, nếu đã bị vương phi kia để mắt tới, giờ đi thì có thể chạy đi đâu? Dưới trướng vương phi kia có không ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564532/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.