Sau khi gặp mặt thì mọi người đều ngồi xuống, Ngưu Hữu Đạo trêu chọc Thương Triêu Tông: "Vương gia, tại sao mặt của ngài lại sưng húp thế kia?"
Lúc đầu, hắn và Phượng Nhược Nam còn phải qua Phượng phủ chào phụ mẫu, thế nhưng sau khi bị đánh như thế này thì ngại ra ngoài, nên thông báo rằng cơ thể không khỏe để không tới. Phượng gia cũng rất thông cảm, thông báo lại rằng để hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Thương Triêu Tông liếc xéo qua: "Làm sao mà Đạo gia đã biết còn cố hỏi."
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ đáp: "Hình như ta cảm thấy thiếu thiếu nha, tại sao vương phi không dùng bữa với chúng ta?"
Ngoài sắc mặt Viên Cương vẫn không đổi, còn sắc mặt của Thương Triêu Tông hơi khó chịu thì những người khác khá buồn cười.
Khi nơi này đang ăn, một tên thân vệ chạy từ bên ngoài vào, mời Lam Nhược Đình ra ngoài một lát, một lát sau Lam Nhược Đình trở về, nói với Ngưu Hữu Đạo: "Đạo gia, Viên Phương tìm thân vệ rồi hỏi mượn một bộ quần áo."
"Quần áo?" Ngưu Hữu Đạo cắn bánh mỳ trong tay rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Tại sao?"
Lam Nhược Đình nói: "Hắn nói rằng đã bị Viên huynh đệ đánh liên tục, quần áo của hắn cũng đã rách hết, nên mượn một bộ quần áo mặc đỡ."
Ngưu Hữu Đạo cũng không quan tâm lắm: "Chỉ một bộ quần áo mà thôi, cho hắn một bộ đi."
Lam Nhược Đình cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, hắn cố ý nói vậy để cho Ngưu Hữu Đạo biết, không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564529/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.