Chương trước
Chương sau
Nguồn: Tàng Thư Các

Sau khi căn dặn xong, hai người lại lên ngựa ra rừng rậm, trở lại đường núi tiếp tục tiến về phía trước. Hai người đi đến vị trí lờ mờ thấy Nam Sơn tự trên đỉnh núi thì Viên Cương lại xoay ngựa nấp vào trong rừng, Tô Kiệt Nhân một mình phóng ngựa xông tới đỉnh núi. Viên Cương trốn trong rừng hẻo lánh, sắp xếp cho ngựa xong thì nhanh chóng đi bộ lên đỉnh núi, cuối cùng nấp trong một tán cây đại thụ quan sát. Hắn ta tận mắt nhìn thấy Tô Kiệt Nhân tiến vào trong cánh cửa lớn của chùa.

“Trụ trì, bên ngoài có một người, tự xưng là Ngưu Hữu Đạo, đệ tử Thượng Thanh tông, nói là phụng mệnh chưởng môn đến đưa thư cho trụ trì.”

Trong chính sảnh hậu viện, trụ trì Viên Phương đang ngồi uống trà nói chuyện với nhóm người Tống Diễn Thanh thì một đệ tử đi vào bẩm báo một tiếng.

Viên Phương còn chưa đáp lời, Tống Diễn Thanh đã bỗng nhiên đứng lên, hai mắt sáng lên. “Quả nhiên đến rồi!” Quay đầu lại nói với Viên Phương: “Cho người vào đi!” rồi hắn ta khoát tay với Hứa Dĩ Thiên, Trần Quy Thạc, dẫn hai người tạm thời tránh trong một gian phòng nhỏ bên cạnh. Cửa sổ giấy của gian phòng bị Tống Diễn Thanh liên tục chọc vài lỗ thủng.

Viên Phương rất bất đắc dĩ, lão vốn không muốn tham gia vào thị phi giữa các môn phái tu hành. Đây không phải chuyện một tiểu yêu như lão có thể chọc vào nhưng lão làm gì còn cách nào khác, chỉ có thể phất tay với đệ tử đến thông báo: “Mời vào đi!”

Rất nhanh, Tô Kiệt Nhân vừa đi vừa quan sát xung quanh tiến vào, sau khi thấy Viên Phương thì làm kiến lễ, lấy bức thư trong ngực hai tay dâng lên.

Tống Diễn Thanh trong gian phòng nhỏ bên cạnh nhíu mày. Hắn ta há lại không biết Ngưu Hữu Đạo. Người đến chỉ là một người ăn mặc giống Ngưu Hữu Đạo mà thôi, liền quay đầu nói với Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc: “Các ngươi ra xem thử có chuyện gì xảy ra!”

Hai người lĩnh mệnh, trực tiếp bước ra khỏi gian phòng bên cạnh, căn bản không hề tránh né Ngưu Hữu Đạo giả này, nhanh chân rời đi.

Viên Phương mở thư ra, giũ ra một tờ giấy viết thư bên trong, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, lật tới lật lui nhìn, sửng sốt không hiểu gì cả. Quả thật lão không hề tìm được bất kỳ chữ viết nào, rõ ràng chỉ là một tờ giấy trắng mà!

Tống Diễn Thanh đi ra một tay đoạt lấy bức thư, liếc mắt nhìn Tô Kiệt Nhân từ trên xuống dưới rồi lại quay đầu nhìn bức thư trong tay, ánh mắt sững sờ, tình huống gì thế này? Hắn ta cũng lật qua lật lại kiểm tra.

Ở cửa lớn của Nam Sơn tự, Hứa Dĩ Thiên lao nhanh ra, thuận theo bậc thang chạy xuống núi, ánh mắt luôn dò xét hai bên.

Viên Cương trốn trong tán cây lặng lẽ chú ý, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên. Hắn ta thấy trên bức tường của ngôi chùa có một bóng người, dẫm chân trên đầu tường một cái, lật không lao đến, rơi lên ngọn cây bên ngoài ngôi chùa, mượn lực của ngọn cây lại một lần nữa khinh thân bắn lên, nhẹ như phi yến. Người cứ đạp lên ngọn cây bay tới, ánh mắt cũng đang tìm kiếm xung quanh.

Người đến chính là Trần Quy Thạc phối hợp với Hứa Dĩ Thiên cùng đi kiểm tra.

Viên Cương âm thầm kêu khổ, đúng là trùng hợp đến mức không thể trùng hợp hơn được. Trần Quy Thạc đang bay thẳng về phía hắn ta đang ẩn nấp, giờ muốn thay đổi vị trí cũng không dám, chỉ cần khẽ động thì rất có thể bị phát hiện. Hắn ta đành ngồi yên không nhúc nhích, chỉ hy vọng Trần Quy Thạc không chú ý đến bên này.

Có điều Viên Cương không may mắn như vậy, Trần Quy Thạc từ tán cây phía trước bắn người lao tới, còn chưa đáp lên tán cây bên này mắt đã sáng lên, khóa chặt lấy hắn ta, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, bang một tiếng, tiện tay rút kiếm trực tiếp đánh về phía Viên Cương đang ẩn nấp. Viên Cương nhún người trượt xuống, đạp lên một nhánh cây, mượn lực bắn vọt lên, cũng nhảy ra ngoài, từ trên cây này bay sang một cây khác.

Vù vù vài tiếng, cành lá bay toán loạn, kiếm quang lấp lóe, mấy cành cây làm vướng Trần Quy Thạc đã bị kiếm trong tay cắt vụn. Chân đạp trên tàng cây một cái, không hề dừng lại, người như phi yến xuyên mưa trực tiếp xuyên qua tán cây, một người một kiếm tiếp tục truy sát Viên Cương.

Viên Cương bay nhào lên một cây khác thì níu một cành cây đáp xuống đất, lách mình chạy nước đại trong rừng. Hắn ta thấy đối phương có thể giẫm lên ngọn cây phi hành nhẹ như chim yến thì biết mình đã rơi vào nguy hiểm. Tuy nhiên hắn ta căn bản không phải võ sĩ bình thường.

Trần Quy Thạc đuổi theo phía sau không đáp xuống đất, đạp trái đạp phải lên những cành cây trong rừng, tốc độ này không phải Viên Cương có thể bì được. Sau khi đuổi theo một lát, Trần Quy Thạc bắn ra “Huyền Thanh Chưởng”, chưởng lực cách không đánh về phía Viên Cương. Viên Cương phát hiện ra nguy hiểm không kịp tránh né, phía sau lưng gồng lên, miễn cưỡng chịu một chưởng, cả người bị chấn liền gia tốc lao nhanh ra ngoài, đột nhiên kéo giãn khoảng cách với kẻ đuổi giết, tiếp tục chạy như điên.

Trần Quy Thạc kinh ngạc “a” một tiếng, không ngờ đối phương bị mình đánh một chưởng thế mà người không việc gì, tiếp tục nhảy lên thân cây mượn lực của cành cây tránh né lung tung. Trần Quy Thạc lại đuổi đến gần, đã có bài học kinh nghiệm nên liền lăng không đâm ra một kiếm.

Viên Cương né nhanh sang một bên, cánh tay chụp lấy một cành cây trước mắt, cả người thuận thế vòng ra sau cây, có thể nói là quấn quanh cây một vòng, một quyền gào thét đánh tới, đánh về phía Trần Quy Thạc ở sau cây.

Trần Quy Thạc đang cầm kiếm đuổi theo không ngại Viên Cương đánh giết từ một phía khác, không thể ngờ Viên Cương còn dám phản công, khi nghe thấy tiếng quyền phong, lực đạo hình như còn rất mạnh thì vội vàng vỗ ra một chưởng, đỡ một quyền kia.

Rầm! Một âm thanh vang vọng, cơ thể Viên Cương bị chấn cho mất khống chế, ngã ra sau lăn lông lốc xuống núi. Trần Quy Thạc cũng bị chấn cho rơi xuống đất lui liên tục vài bước, chân sau khẽ chống xuống sườn dốc mới đứng vững, có chút kinh hãi, sức lực của thằng nhãi này lớn thật đấy!

Một quyền của Viên Cương cũng đã hoàn toàn khơi dậy sát tâm to lớn của Trần Quy Thạc. Lúc này Trần Quy Thạc một lần nữa phi thân lên, nhanh chóng lại đuổi kịp, kiếm quan từ trên không rơi xuống, chụp lấy Viên Cương ở bên dưới, lần này không hề có ý giữ người hỏi cung mà đã ra tay hạ sát thủ!

Nhưng vào lúc này, tiếng vù vù gấp gáp vang lên, kiếm thế của Trần Quy Thạc bay trên không thay đổi, kiếm hoa vung ra bên cạnh. Trong tiếng leng keng, năm sáu mũi tên bị loạn kiếm của Trần Quy Thạc đánh bay, hơn trăm người mai phục sẵn bên dưới do Quan Thiết dẫn đầu đột nhiên xông ra, bưng cung nỏ đi bộ xông đến.

Trước đó Quan Thiết được Lam Như Đình ra hiệu đã mang theo người dưới trướng của mình lặng lẽ đi theo xem xét, ai ngờ vừa hay thấy Viên Cương gặp nạn, biết vương gia cực kì thích vị này, làm sao có thể không cứu.

Nhờ một đợt mũi tên công kích, Viên Cương nhanh chóng thoát hiểm.

Trần Quy Thạc vội vàng rơi xuống đất, không kịp ẩn núp, vả lại số lượng rất nhiều, mấy chục mũi tên dày đặc phóng đến. Y có huy kiếm cũng khó có thể cản được toàn bộ nên liền vội vàng vung tay thi pháp, pháp lực phóng ra ngoài kết thành pháp cương hộ thể. . Truyện Thám Hiểm

Mấy chục mũi tên cùng bắn đến trước mặt Trần Quy Thạc thì nhanh chóng ngưng trệ rồi dừng lại giữa không trung. Chúng đã bị pháp lực của y hãm ở đây, những mũi tên này cách Trần Quy Thạc vừa gần lại vừa xa, gần thì cách mắt của Trần Quy Thạc chỉ một ngón tay, suýt chút nữa là làm cho Trần Quy Thạc kinh ngạc mồ hôi ướt sũng.

Sở dĩ những mũi tên bị hãm lại xa gần không giống nhau là vì những mũi tên liên tiếp công kích suýt chút nữa đã phá đi phòng ngự pháp lực của Trần Quy Thạc. Quy tắc rất đơn giản, mũi tên liên tiếp bắn tới, những mũi tên tới trước đối diện với phòng ngự khá mạnh, đồng thời cũng tiêu hao một bộ phận lực phòng ngự đạo, những mũi tên đến sau dĩ nhiên gặp phải lực cản nhỏ hơn, khoảng cách công kích dĩ nhiên càng gần hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.