Chương trước
Chương sau
Ngưu Hữu Đạo lấy kiếm trong tay Thương Thục Thanh về, tiện tay chống trước người, cười nói với nàng: 

- Cô cũng mệt rồi, trước đó chưa ngủ được bao lâu đã đánh thức cô, tiếp tục nghỉ ngơi đi, không sao đâu. 

Thương Thục Thanh lắc đầu, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao có thể ngủ được chứ. Nàng dựa vào vách đá ngồi đợi một bên, thỉnh thoảng quan sát bốn phía. 

Viên Cương lưu lại hai bó đuốc vác trên vai để dự phòng, số còn lại thì đốt hết thành một đống. Sau khi ánh lửa cháy bùng lên hừng hực, hắn ta liền vứt cả những bó đuốc bị mấy người kia hủy vào đống lửa làm củi, sau đó chất những bó đuốc ướt được ném lên bờ thành một đống rồi cũng ném chúng vào trong đống lửa để làm củi đốt. 

Sau đó, hắn ta lại góp nhặt thêm một đống đuốc ướt, bày bên cạnh đống lửa hơ. 

Viên Phương đang bận rộn trên mặt sông thấy thế liền bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng đã hiểu ra tác dụng của việc Ngưu Hữu Đạo bảo hắn ta nhặt những bó đuốc ẩm ướt. Trong lòng đã hiểu rõ thì nỗi lo lắng cũng đặt xuống, cứ thế một mình hăng hái nhặt đuốc trong dòng sông, ném từng bó đuốc lên bờ. 

Cơ thể Ngưu Hữu Đạo thẳng tắp, chống kiếm đứng sừng sững bên đống lửa, ánh mắt lạnh lẽo chầm chậm quét nhìn bốn phía. 

Thương Thục Thanh ngồi bó gối bên cạnh, bấy giờ nhìn thấy dĩ nhiên cũng hiểu ra bọn họ muốn làm gì. Thấy bên này đã chuẩn bị đâu vào đấy thì nàng cũng an lòng hơn rất nhiều, lại nhìn về phía bóng dáng một mình chống kiếm đứng sừng sững bên cạnh đống lửa. Nàng có cảm giác hắn giống như thần thủ hộ của nàng, cũng là thần thủ hộ của mọi người. Có thần thủ hộ này đứng sừng sững ở đây, dường như không có khó khăn gì có thể làm khó bọn họ, làm nàng cảm thấy an toàn lạ kỳ. 

Sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Thương Thục Thanh cũng đứng dậy ngồi bên cạnh đống lửa như Viên Cương, giúp hơ những bó đuốc ướt đẫm kia xem như có thể góp chút sức nào thì góp chừng nấy. 

Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm chỉ nhìn lướt qua nàng, không nói gì, lực chú ý lại đặt vào việc quan sát xung quanh. 

Chờ đến khi những bó đuốc ẩm ướt trên bờ đã chất thành núi, mới Viên Phương trở về để đổi đuốc. Lúc này, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng nói: 

- Lão Hùng, đủ rồi, ngươi ăn chút đồ, nghỉ ngơi trước đi. 

Đúng là Viên Phương cũng đã mệt ngất ngư, hơi thở hổn hển, cứ thi pháp đạp sóng đi trên sông mãi, dần dần pháp lực cũng tiêu hao rất nhiều, nhưng hắn ta lại cười nói: 

- Không sao cả, ta vẫn... 

Kết quả nhìn thấy Viên Cương nhìn chằm chằm mình thì lập tức ngậm miệng. Biết rồi, quy tắc cũ, Đạo gia bảo làm sao thì làm theo là được rồi. 

Viên Phương ngoan ngoãn đi sang một bên, mở tay nải lấy lương khô ra, ngồi bên cạnh đống lửa gặm. Hắn ta vừa sưởi ấm, ăn đồ ăn vừa nhìn người khác làm việc. Nhất là khi thấy Viên Cương cật lực làm việc, dù trong hoàn cảnh này mà cũng bất giác trở thành một loại hưởng thụ của hắn, trên mặt thỉnh thoảng lại treo nụ cười. Dần dần hắn ta đã quen sống cùng với Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương. 

Ngưu Hữu Đạo nói với Thương Thục Thanh: 

- Quận chúa, cô cũng ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi! 

Thương Thục Thanh lắc đầu nói: 

- Ta không đói bụng! 

Viên Cương nói nhàn nhạt một câu. 

- Lúc này, không hiểu thì phải biết nghe lời, bỏ cái mặt nạ quận chúa xuống đi, bảo cô làm gì cứ làm vậy, không ai hại cô đâu. 

Viên Phương đang gặm đồ ăn không kìm được vui vẻ, vẫn là Viên gia có cá tính. 

Ngưu Hữu Đạo đánh giá bốn phía, đồng thời mỉm cười giải thích nói: 

- Hắn không có ý gì khác, trong tình huống này cần phải giúp thể lực mau chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất, để phòng bất trắc! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.