Có người vô cùng hưng phấn chắp tay với mọi người:
- Chư vị, nửa canh giờ sau lặp lại!
Lục Thánh Trung theo một người tiến vào sâu trong hoa viên, mắt vẫn âm thầm đánh giá xung quanh. Từ lúc vào trang viên, gã ta vẫn luôn chú ý không gian bên trong.
Chỗ của gã ta là một tiểu các yên tĩnh sâu trong hoa viên, hạ nhân dẫn gã ta vào trong các, sau khi châm nước dâng trà thì mời gã ta tự nhiên rồi lui xuống.
Lục Thánh Trung nhìn xung quanh các, nước trà, hoa quả điểm tâm đủ cả, trên bàn còn trưng bày bút mực giấy nghiên ngay ngắn.
Chậm rãi đi vòng vòng trong các, nước trà, hoa quả điểm tâm đều không hề đụng, gã ta đi đến bên án, lấy chút nước vào trong nghiên, chậm rãi mài mực.
Trong lúc gã ta chuẩn bị viết bài thơ khác mà Tống Diễn Thanh lưu lại thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có bốn người tiến vào. Một nữ tử đội nón lá khăn sa, một nam tử trung niên tóc trắng như sương bạc ôm kiếm, vẻ mặt bình tĩnh, một thanh niên thần thái lười biếng, sau khi bước vào kiếm tùy tiện chống trên đất, theo sau là một thanh niên thần sắc lạnh lùng vóc người cao lớn.
Chỉ nhìn lướt qua, Lục Thánh Trung đại khái đã nhận ra thân phận mấy người này. Khi đám người Thương Triều Tông vừa tiến vào huyện Thương Lư, Lục Thánh Trung đã nhận ra Ngưu Hữu Đạo trong đám người, không ngờ vừa tới sơn trang đã gặp được mục tiêu. Nhưng gã ta không dám ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293278/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.