- Cái này liên quan gì đến điều tra ngọn nguồn Tĩnh Mặc hiên? Một cửa hàng thư phòng, cho dù cố ý tặng bài thơ hay kết ban, còn phải cố ý dặn dò không nên đánh rắn động cỏ sao?
Thương Thục Thanh:
- Tiên sinh có chỗ không biết, ngay lúc nãy, ta nhắc việc đi bí cảnh, hắn còn nói được. Trước khi ta nhắc đến bài thơ này, hắn đã đồng ý đi bí cảnh. Sau khi ta nhắc tới bài thơ này, hắn bỗng cải biến chủ ý. Không nên đánh rắn động cỏ... Xem ra rất có thể hắn đã nhận ra cửa hàng kia có vấn đề gì.
Trong Anh Vũ đường rơi vào im lặng, đều đang suy nghĩ việc này, thực ra đều đang muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo thử xem chuyện gì xảy ra, nhưng đúng như Thương Thục Thanh đã nói, chuyện Ngưu Hữu Đạo không muốn nói, ngươi có hỏi cũng chẳng có được câu trả lời thật.
Cuối cùng vẫn là Thương Triều Tông từ từ nói:
- Cứ im lặng theo dõi thôi!
hắn bỗng cải biến chủ ý. Không nên đánh có tin tức trở về, Viên Cương trở lại tiểu viện.
Trên chiếc ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo đang thảnh thơi nằm dưới bóng cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bảo kiếm chống bên tay vịn của ghế nằm, ngón tay chậm rãi gõ gõ trên chuôi kiếm theo tiết tấu chứng tỏ hắn căn bản không hề ngủ.
Bên cạnh ghế nằm đã chuẩn bị sẵn một cái ghế. Viên Cương đi đến trực tiếp ngồi xuống, vừa vặn ngồi sát bên tai Ngưu Hữu Đạo, cũng không nói nhảm mà trực tiếp nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293275/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.