Mãi cho tới khi thấy nhân mã tan tác trốn vào núi rừng khó tụ tập lại, bên Phượng Nhược Nam bây giờ mới thu binh.
Chiến kỳ ngã lệch được Lam Như Đình đưa tay đỡ lấy, Lam Như Đình nhìn lại, sợ hãi cả kinh thấy Thương Thục Thanh lung lay sắp đổ, lúc này có người kinh ngạc kêu lên:
- Quận chúa thụ thương!
Thương Triều Tông đột nhiên quay đầu, bước nhanh đến, giang hai tay ôm lấy Thương Thục Thanh ngã từ chiến mã xuống, kiểm tra mới phát hiện sau lưng Thương Thục Thanh không biết bị lợi khí gì quẹt một đường lớn, trên người đầy máu của người khác bắn lên nên không chú ý sẽ không biết nàng ta bị thương. Thương Triều Tông kinh nghiệm sa trường vừa nhìn liền biết triệu chứng của muội muội là mất quá nhiều máu. Trước đó muội muội không nói tiếng nào, một mực gắng gượng chống đỡ không để chiến kỳ ngã xuống, Thương Triều Tông lập tức đỏ mắt, khàn giọng giận dữ hét:
- Pháp sư!
Sự bi phẫn trong lòng y không ai có thể biết, gia đạo sa sút đã rơi đến bước một nữ tử yếu đuối tay nhuộm mực hương cũng phải ra chiến trường giúp cổ vũ sĩ khí. Nếu muội muội thực sự xảy ra chuyện gì, y muôn lần chết cũng khó từ tội lỗi, không còn mặt mũi nào gặp phụ mẫu và các huynh trưởng đã chết.
- Ca, muội không sao.
Thương Thục Thanh có chút suy yếu lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo lao tới, nhanh chóng ra tay điểm huyệt cho Thương Thục Thanh để cầm máu, lại bắt mạch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293260/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.