Chương trước
Chương sau
- Tân nương sắp đến, chuẩn bị rượu giao bôi và trà bánh cho hỉ phòng, các người đang làm gì vậy? 

Trước đó hai người từng ra vào mấy lần trong sân, không nhìn thấy mấy gia hỏa đội mũ nỉ này. 

Viên Phương bình tĩnh đáp: 

- Bọn ta là hộ vệ của vương gia, chịu trách nhiệm kiểm tra an toàn của sân viện này. 

Hai nha hoàn nhìn nhau, ngược lại không có nghi ngờ, nơi này phòng thủ kín đáo chặt chẽ, người ngoài không thể tiến vào. 

- Bọn ta muốn kiểm tra thứ này một chút. 

Viên Phương chỉ chỉ dụng cụ đựng rượu bày trong khay trên tay hai người. 

Một nha hoàn lắc đầu nói: 

- Không cần, những thứ này đều đã trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, không có vấn đề gì. 

Viên Phương nghiêm túc nói: 

- Phủ Thái Thú bên kia kiểm tra là việc của phủ Thái Thú, bên này vương gia bọn ta kiểm tra sơ qua chẳng lẽ không được? 

Lời này làm hai nha hoàn không biết nên đáp lại thế nào, Viên Phương cũng không cho hai người cơ hội giải thích, phất tay khẽ ra hiệu, mấy tên hoàn thượng vội vọt tới trực tiếp giật lấy đồ trên tay hai người. 

- Các người... 

Hai nha hoàn hiển nhiên thấy không vui đối với hành vi thô lỗ như vậy, còn chưa kịp trách cứ, Viên Phương lại lên tiếng thu hút sự chú ý của hai người: 

- Hiện giờ ngược lại ta nghi ngờ thân phận của hai người các người, các người có thể chứng minh các người là người của phủ Thái Thú không? 

Hai nha hoàn quay đầu nhìn lão ta, hình như vừa bực mình vừa buồn cười với câu hỏi này, một người đáp: 

- Vị lão tiên sinh này, còn cần chứng minh ư? Nếu không phải người của phủ Thái Thú thì sao bọn ta có thể xuất hiện ở đây chứ? 

Viên Phương hỏi: 

- Các người tên gì, ta muốn xác minh một chút. 

- Văn Tâm, Văn Lệ. 

Tuy hai nha hoàn thấy không vui nhưng vẫn trả lời. 

Sau lưng hai nha hoàn, một hòa thượng khẽ gật đầu với Viên Phương một cái, đưa mắt ra ám hiệu, nói: 

- Chắc là không có vấn đề gì. 

Viên Phương xua tay nói: 

- Trả đồ cho người ta, phái người đi hỏi xem có phải bên này sắp xếp cho hai người này hầu hạ không. 

Trả lại khay cho hai người, một hòa thượng chạy chậm ra khỏi sân nhỏ. 

Lúc hai bên giằng co, Văn Lệ nhìn chằm chằm Viên Phương dò xét từ trên xuống dưới nhịn không được hỏi một câu: 

- Lão tiên sinh, mặt ông làm sao vậy, bị người ta đánh hả? 

- À... 

Viên Phương sờ mặt mình một cái, chạm vào đau nhức, khóe miệng hơi giật giật, bỏ tay xuống rồi nghiêm túc đáp: 

- Té. 

Trong lòng đang nguyền rủa người nào đó. 

Văn Lệ chậc chậc: 

- Té thành như vậy, chắc là té mạnh lắm đây. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.