- Phượng Nhược Nam quả thật là một viên mãnh tướng, ra tay lực đạo không nhỏ, căn cứ theo quan sát của ta, vương gia chưa chắc là đối thủ của nàng ta đâu.
Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ ý của hắn ta, nếu trong lúc động phòng Thương Triều Tông dùng sức mạnh, chỉ sợ sẽ bị đánh, cũng khó mà thuận lợi, chợt thấp giọng dặn dò:
- Ngươi nghĩ cách chuẩn bị một ít nhuyễn cân tán đi.
Viên Cương nghe xong lập tức hiểu rõ hắn muốn làm gì, liếc mắt.
- Loại chuyện hạ lưu này đừng có tìm ta.
Ngưu Hữu Đạo lườm hắn ta một cái.
- Ta cũng không làm loại chuyện hạ lưu dành cho người trong giang hồ này, trước kia hễ ta gặp một tên thì phế một tên đâu phải ngươi không biết, sao lại kêu ngươi đi làm? Cái tên kia quen làm chuyện tương tự như vậy ở chùa Nam Sơn, kinh nghiệm phong phú, trong tay chắc chắn có thứ này.
Dứt lời, hai người liếc nhau, Viên Cương không lên tiếng, xoay người bỏ đi.
Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn, tặc lưỡi:
- Yêu tinh kia sẽ không bị đánh nữa đó chứ?
…
Trong tiểu viện, một đám hòa thượng lòng Phật không phai mờ, dường như vẫn duy trì phong cách ở chùa Nam Sơn, đọc kinh thì đọc kinh, quét rác thì quét rác, trong nội viện cũng không cần người khác quét dọn, chính bản thân bọn họ đã quét dọn sạch sẽ.
Viên Cương vừa đến, một đám hòa thượng giống như chim sợ cành cong, bất kể làm gì đều buông công việc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293219/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.