Nếu chỉ đòi tiền, Ngưu Hữu Đạo có thể đẩy sang bên Thương Triều Tông, còn muốn Viên Cương thì làm sao được. Hắn không còn cách nào khác, đành mặt dày thôi, nghiêm mặt đáp:
- Phu nhân nói vậy thực vô lý.
- Ồ?
Bành Ngọc Lan cười lạnh, lắc lắc tờ cá cược trong tay:
- Ta nói vô lý sao? Lẽ nào giấy trắng mực đen này là giả sao?
Ngưu hữu Đạo khoát tay nghiêm nghị đáp:
- Giả thì không phải giả nhưng vấn đề là nếu thực sự căn cứ vào cá cược, thì ta đâu có thua. Ai dám nói ta không thể trả tiền trong vòng một canh giờ? Mấu chốt là, một canh giờ còn chưa tới, ta đã bị bắt đến phủ Thái thú rồi. Nếu lệnh ái liên hợp với Thái thú để đánh cược, thì đúng là chỉ có thắng mà không có thua, nhưng nói lý ra thì có phải bắt nạt người quá rồi không?
Đây vốn là lý lẽ hắn đã nghĩ trước để tranh cãi với Phượng Nhược Nam, không ngờ lại dùng để nói với nương của nàng.
- ...
Bành Ngọc Lan không nói được gì, nghĩ lại cũng có lý nhưng sao vẫn có gì không đúng. Đây là một cái bẫy mà. Bà giận quá hóa cười, nói:
- Được, không nói chuyện cá cược nữa. Mười vạn kim tệ kia ngươi tính thế nào? Định không trả à?
Ngưu Hữu Đạo gật đầu liên tục, đáp:
- Sao có thể không trả? Trả. Nhất định trả!
Bành Ngọc Lan quát lên:
- Khi nào trả?
Ngưu Hữu Đạo quyết đoán đáp:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293197/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.