Chương trước
Chương sau
- Đi theo ta đi! 

Ngưu Hữu Đạo chắp tay với gã, đi theo sau lưng, lúc đi ngang qua người Phượng Nhược Nam, nhếch miệng lên đáp lại bằng một nụ cười xảo quyệt. 

Phượng Nhược Nam thấy thế nổi giận nhưng cũng không cản được Bạch Diêu dẫn người đi, cùng ra khỏi lều vải, quát lên: 

- Ngưu Hữu Đạo, nếu ngươi dám thiếu ta một xu, ta sẽ làm ngươi đẹp mặt! 

Ngưu Hữu Đạo quay đầu chắp tay cáo biệt với nàng ta, có thể nói là cười ha ha mà đi, cười đến thoải mái tự đắc, dáng vẻ vui sướng không nhịn được. 

- Ngươi cứ cười đi, xem sau này khóc thế nào! 

Phượng Nhược Nam cắn răng rít lên. Bên này đang chuẩn bị sai người tới phủ Thái Thú nghe ngóng xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thì cũng vừa lức, Cúc lại vội vàng trở về. 

Phượng Nhược Nam tạm thời dằn xuống chuyện hỏi thăm, nhìn Cúc đang đi tới hỏi: 

- Biết rõ xảy ra chuyện gì không? 

Thần sắc Cúc hơi kỳ lạ, mang theo vài phần dở khóc dở cười đáp: 

- Tên Viên Cương kia mang người tới phủ Thái Thú cầu hôn ạ. 

- Cầu hôn? 

Phượng Nhược Nam ngạc nhiên: 

- Cầu hôn gì cơ? 

Cúc vỗ nhẹ miệng của mình, như tự trách mình không biết cách nói chuyện, giải thích: 

- Cũng không phải là cầu hôn, mà là trực tiếp tới cửa đón dâu thay Thương Triều Tông. 

- Đón dâu? 

Phượng Nhược Nam tò mò hỏi: 

- Thương Triều Tông muốn cưới vị muội muội nào trong nhà à? Cưới ai thế? Chuyện lớn như này sao một chút tiếng gió ta cũng không nghe được vậy? 

Cúc thấy câm nín, phát hiện vị này làm sao mà còn chưa kịp phản ứng thế, vẻ mặt đau khổ nói: 

- Tướng quân, là cưới người đó! Viên Cương mua một đống lễ vật đón dâu, tới cửa là giúp Thương Triều Tông cầu hôn tướng quân người đó! 

- ... 

Phượng Nhược Nam trợn tròn mắt, đầu óc đơ ra một lúc lâu vì quá tải, sững sờ nhìn Cúc: 

- Ngươi không có hồ đồ đấy chứ? Thương Triều Tông cưới ta? Chuyện này sao có thể? 

Sau lưng nàng ta, Mai và Lan cũng ngơ ngác, rõ ràng cũng cảm thấy chuyện này là không thể nào. 

Cúc dậm chân nói: 

- Tướng quân, là thật mà, Viên Cương ở trước mắt bao người, ngay trước mặt dân chúng trong thành lớn tiếng tuyên bố, chắc là chẳng mấy chốc việc này sẽ truyền khắp toàn thành, ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, tuyệt đối không sai đâu. 

Phượng Nhược Nam chợt thấy không rét mà run, hơi bất an tự an ủi mình: 

- Dù thật như vậy, phụ thân, mẫu thân cũng sẽ không đồng ý, không thể nào gả ta cho tên Thương Triều Tông sắp chết kia, không đâu! 

Cúc lắc đầu nói: 

- Chuyện này ta không biết, ta không rõ cụ thể là Viên Cương đã nói những gì với Thái Thú và phu nhân. Có điều nhìn qua, việc này hình như có thể thương lượng. 

- Không thể nào! 

Phượng Nhược Nam quả quyết bác bỏ, hiện giờ nàng ta bỗng nhiên hiểu rõ vài điều, hiểu ra trước đó vì sao Ngưu Hữu Đạo lại đề cập với nàng ta về số tiền đặt cược kia, đánh cược gì mà trong vòng một canh giờ nàng ta sẽ thả hắn rời đi, đây là vì biết trong nhà nàng ta sẽ phái người tới đưa hắn đi, biết nàng ta không ngăn cản được, đây là đào hố để nàng ta nhảy vào, rõ ràng là muốn quỵt nợ mà! 

Nghĩ đến 1 vạn kim tệ kia, nàng ta vội hỏi: 

- Tiền cho hắn mượn đâu rồi? Ngươi dẫn người nghĩ cách lén cướp trở về ngay cho ta! 

Cúc trố mắt, bị chuyện cầu hôn làm cho hồ đồ, nghĩ lại mới nhớ tới số tiền đã cho mượn kia, gần như giơ chân nói: 

- Sợ là không cướp về được rồi, Viên Cương đã đem tiền chúng ta cho mượn mua một số lượng lớn lễ hỏi, đã đưa toàn bộ đến phủ Thái Thú rồi ạ! 

Phượng Nhược Nam lập tức la lên thất thanh: 

- Cái gì? Lấy tiền ta cho mượn mua lễ hỏi... 

Hai chữ “cưới ta” sửng sốt không thể thốt ra khỏi miệng, hai mắt nàng ta trừng thật to. 

Vẻ mặt Cúc đau khổ gật đầu. Mai cũng kinh hô: 

- Hèn hạ vô sỉ! 

Lan cắn răng giọng căm hận: 

- Từng gặp không biết bao nhiêu kẻ đáng xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy! 

Đối với kiểu này, mấy nữ nhân hiển nhiên là căm thù đến tận xương tuỷ. 

- A! 

Lấy lại tinh thần, Phượng Nhược Nam rú lên quái dị, hai tay che mặt, ảo não đến mặt cũng không biết để vào đâu, vậy mà mình còn muốn gạt người ta, bản thân còn muốn tiền, muốn cả người. Người ta mới thật sự là tiền cũng muốn, mà người cũng muốn. Mặt mũi này thật sự là ném đi được rồi, đời này không phải chưa từng mất mặt bao giờ nhưng thật sự chưa bao giờ mất mặt đến như vậy, đơn giản chính là một kẻ ngu ngốc, tự làm mình thua thiệt còn tưởng rằng tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của mình! 

Nàng ta tức đến sắp ngất xỉu, liên tục dậm chân trút hết hối hận buồn phiền vô tận của mình, đột nhiên ngẩng đầu, tức giận đến sắp nổ cả mũ giáp, nghiêm nghị quát: 

- Tập hợp người ngựa, đi theo ta giết kẻ trộm! 

Bên này rất nhanh tập kết hơn trăm kỵ binh, lộp cộp rong ruổi mà đi, lúc này Phượng Nhược Nam thật sự tức giận đến điên rồi, quả thực là mạnh mẽ lao vào trong thành. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.