- Hi vọng có thể cho những huynh đệ thề sống chết đi theo này một công đạo!
Đúng lúc này Quan Thiết - một trong năm bách phu trưởng bước nhanh tới, đằng sau còn có một ông lão râu tóc bạc trắng, chân hơi què.
Hai người một trước một sau tiến vào trong đình, Quan Thiết ôm quyền bẩm báo một tiếng:
- Vương gia, Phương thúc tới.
Ông lão tóc trắng kia quỳ một chân trên đất hành lễ, trong giọng nói mang chút rung động:
- Tiểu nhân Phương Bình tham kiến Tiểu vương gia... Không, tham kiến vương gia!
- Phương thúc, mau mau đứng lên!
Thương Triều Tông bước nhanh đến trước, hai tay đích thân đỡ ông lão dậy.
Ông lão này vốn là một thân binh dưới trướng Ninh vương Thương Kiến Bá, sau đó vì bị thương trên chiến trường, đi đứng không tiện nên xuất ngũ trở về quê, nhà ở vùng này.
Chờ ông đứng lên, Lam Như Đình hỏi:
- Phương Bình, trước đó ta có sai người bảo ông chuẩn bị dụng cụ vượt sông, ông chuẩn bị xong chưa?
Phương Bình xấu hổ lắc đầu nói:
- Tiểu nhân vô năng, đến nay chỉ chuẩn bị được mấy cái bè gỗ mà thôi.
Lam Như Đình nhíu mày:
- Mấy chục người mà mấy ngày nay chỉ chuẩn bị được mấy cái bè gỗ, chuyện gì xảy ra?
Năm đó Thương Kiến Bá đã để một ít binh lính xuất ngũ, cố ý bố trí ở vùng này không phải không có nguyên nhân, chính là vì để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Phương Bình thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293152/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.