- Nhưng ta không thể nhớ ra trong chốc lát được.
Tống Diễn Thanh nghẹn họng im lặng, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Dù sao bây giờ đệ cũng đang rảnh rỗi, suy nghĩ cho kỹ, nghĩ ra rồi thì lập tức ghi chép lại, lát nữa đưa cho ta xem.
Nói rồi cuộn tờ giấy trên tay lại cẩn thận.
Ngưu Hữu Đạo ra vẻ kỳ quái nói:
- Tống sư huynh, sư phụ ta nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh, viết cái này có tác dụng gì?
Mí mắt Tống Diễn Thanh giật giật, đưa tay gác lên vai hắn nói:
- Tiểu sư đệ, ta tự có chỗ dùng. Sau khi đệ nhớ ra cứ việc ghi lại, sư huynh đây không đối xử tệ bạc với đệ đâu. Phải rồi, việc này không được nhắc đến với những người khác, biết chưa?
Điệu bộ giống như nếu không đừng trách ta không khách khí.
Ngưu Hữu Đạo vẫn tỏ vẻ không mấy hứng thú với chuyện này, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Sư huynh, ta muốn tu luyện công pháp của Thượng Thanh tông, hi vọng sớm có thể bay tới bay lui như các huynh.
Tống Diễn Thanh có chút không vui nói:
- Trước tiên làm tốt công việc ta giao đi rồi nói sau!
Ngưu Hữu Đạo như đang giở tính khí thiếu niên nói:
- Sư huynh, ta bị giam ở đây phiền muộn trong lòng, không chắc được ngày nào đó sẽ nói lỡ miệng.
Hai mắt Tống Diễn Thanh nhíu lại, cười lạnh.
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Ngưu Hữu Đạo bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293118/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.