Vào một ngày hè chạng vạng nọ.
Quán trà ven đường ngoài một thôn trang nhỏ trước giờ chẳng ăn nên làm ra, giờ đây lại ngồi đầy khách, mà những vị khách này nhìn qua đều không phải người thường, ăn bận như những người tu giả.
Mọi người nhìn mặt trời lặn, vừa uống trà vừa tán gẫu.
Có một người đội đấu lạp che mặt đi tới từ trong mưa, hỏi chưởng quầy một chén trà nóng.
Tuy là nói mặt đã bị đấu lạp che khuất, nhưng từ dáng người của người này có thể ln được ngọc thụ lâm phong, thanh âm cũng thập phần dễ nghe, hẳn vẫn còn là thiếu niên.
Nhóm trà khách quay đầu nhìn y vài lần, rồi bàn tán xôm xao.
"Các ngươi có ai gặp qua Hứa Thanh Mộc chưa? Có phải y thật sự lợi hại giống truyền thuyết hay không?"
"Sư huynh của ta nói, thật sự rất là lợi hại, hơn nữa làm người phi thường kiêu ngạo, rất là đáng ghét."
"Nghe nói tuổi y không lớn, sao mà lợi hại được như vậy?"
"Hình như là y trời sinh có tiên cốt."
"Nghe nói y còn chiếm cả một đỉnh núi, nói là muốn tự lập môn phái, gọi là gì ta... Núi Lăng Vân..."
"Chắc không phải tu chính đạo đâu, ai mà biết được y tu cái gì."
"Ta nghe rất nhiều người nói gì mà trời sinh tiên cốt, làm gì có chân chính tiên cốt chứ, gạt người cả thôi. Lần sau ta mà thấy y là đánh cho y lộ ra nguyên hình."
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn qua bên này, tựa hồ cười khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan-nho-cua-toi-lai-len-hot-search/3545241/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.