Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thanh Mộc nằm ở trên giường mất ngủ suốt một đêm. Từ lần đầu tiên gặp Tống Quyết cho đến lúc tách ra ban nãy đều giống một cuốn phim điện ảnh chạy ngang trong đầu cậu, đến lúc dừng lại, Hứa Thanh Mộc phát hiện khóe miệng của mình đang cười lúc nào không hay biết. Vì thế Hứa Thanh Mộc vội xoa xoa mặt mình, không cho phép bản thân tiếp tục cười ngu nữa. Nghĩ thông tất cả mọi thứ một lần, Hứa Thanh Mộc thừa nhận Tống Quyết rất hết lòng vì mình. Phần nhiệt tình này khiến cậu vừa cảm động vừa vui mừng, nhưng hai đời của Hứa Thanh Mộc chưa từng thích ai, tự do tự tại, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải đi gánh vác một phần tình cảm, cho nên bây giờ rất là mờ mịt, cậu cảm thấy bản thân cần một chút thời gian để suy nghĩ kỹ. Mà trùng hợp một cái là đúng lúc Tống Quyết không ở đây, cậu đột nhiên thông suốt. Cậu tưởng tượng, nếu lúc này Tống Quyết ở bên cạnh, nhất định cậu sẽ sượng đến nỗi không có cách nào đối mặt với Tống Quyết. Cho nên... tuy không quen xa cách, nhưng tách ra một khoảng thời gian ngắn cũng để cậu bình tĩnh lại. Hứa Thanh Mộc còn chưa gỡ rối được chuyện tình cảm như cái đống bùi nhùi này thì Ngọc Vấn lại gọi điện thoại tới lần nữa hỏi cậu về vấn đề tình cảm. Hơn nữa lần này rất đột xuất, Ngọc Vấn nói cô ấy muốn kết hôn. Hứa Thanh Mộc bị Ngọc Vấn hù hết cả hồn, vội nói: "Nửa tháng trước chị gọi tới không phải là đang do dự à? Sao giờ lại đòi kết hôn rồi? Cũng quá nhanh rồi đó, từ lúc quen nhau cho đến khi nghĩ tới chuyện kết hôn còn chưa được hai tháng nữa?" "Không cần nghĩ nữa." Ngọc Vấn vô cùng hạnh phúc mà nói, "Nói một cách nghiêm túc thì cũng coi như là đã kết hôn, chúng tôi đã đăng ký kết hôn luôn rồi." Ngọc Vấn từ trước tới nay vẫn chưa từng yêu đương, nay vừa yêu đã cưới luôn rồi, quá nhanh quá nguy hiểm. Hứa Thanh Mộc muốn nhắc cô ta đừng để bị lừa, nhưng nghĩ lại cô ấy lợi hại như thế, không lừa người khác đã là tốt lắm rồi. Ngọc Vấn cười duyên, nói tiếp: "Với cả tôi gọi tới là để báo với Tiểu đạo trưởng một tiếng, mấy ngày nữa chúng tôi phải về quê anh ấy tổ chức đính hôn." Hứa Thanh Mộc cũng cười rộ lên, nói: "Vậy chúc mừng chị nha, người tốt sẽ được hạnh phúc, tuy là có hơi ngoài dự đoán đó." Ngọc Vấn nói: "Chỉ cần hai bên xác định tình cảm thì nhanh chóng tới bước kế tiếp thôi. Nhân sinh khổ đoản mà, chỉ có vài chục năm, tôi phải tận dụng thời gian cùng người tôi thích ở chung mỗi ngày. Không phải ai cũng xu giống ông chủ Tống đâu, cũng không phải ai cũng đù như cậu, đù mà không biết mình đù." Lỗ tai Hứa Thanh Mộc đỏ lên, trầm giọng nói: "Tôi cúp đây." Ngọc Vấn cười một trận, nói: "Đừng mà, còn có một việc tìm cậu giúp đó." Hứa Thanh Mộc cuối cùng cũng không vô tình cúp điện thoại, Ngọc Vấn mới tiếp tục nói: "Nghi thức đính hôn nhà gái cần phải có người nhà tham dự, nhưng cha mẹ tôi đều đã qua đời, quan hệ giữa tôi và họ hàng lại không tốt lắm, không ai có thể tín nhiệm, cho nên hy vọng Tiểu đạo trưởng có thể giúp tôi lấy thân phận người nhà để tham dự." Hứa Thanh Mộc sảng khoái đáp ứng: "Đương nhiên là có thể, dù sao tôi cũng không có chuyện gì làm. Nhưng Tống Quyết bây giờ rất bận, không biết anh ta có thời gian để không nữa." Ngọc Vấn cười "Hì hì" hai tiếng, nói: "Uầy, tôi chỉ mới mời một mình Tiểu đạo trưởng thôi à, đâu có nói tới ông chủ Tống. Cậu xem tư duy của cậu kìa, tự mình buộc mình với ông chủ Tống bên nhau theo bản năng luôn." Hứa Thanh Mộc: ... "Tôi cúp đây!" Hứa Thanh Mộc nói không lại, thẹn quá thành giận, Ngọc Vấn liền cười nói: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, biết rõ cậu mù yêu đương mà còn chọc." Hứa Thanh Mộc cả giận nói: "Nói chính sự!"
Ngọc Vấn liền nghiêm túc lại, nói: "Chính sự chính là, nhà bạn trai tôi cũng sẽ để hai đứa em trai đi theo. Nhưng phải để Tiểu đạo trưởng và ông chủ Tống chịu thiệt rồi, nhờ hai người hoá trang đổi mặt một chút." Hứa Thanh Mộc hỏi: "Sao vậy, tôi từng đắc tội với người nhà đối tượng của cô à?" Ngọc Vấn trả lời: "Không có, nhưng tình huống có hơi phức tạp." Sau đó Ngọc Vấn liền giải thích cho Hứa Thanh Mộc nghe chuyện bạn trai của cô. Đối tượng của Ngọc Vấn tên là Chử Hòa Bình, sinh ra trong một ngôi làng nhỏ ở biên giới Vân Nam, Quý Châu và Thục. Nơi đó có nhiều dân tộc hỗn cư, tín ngưỡng bề bộn. Bởi vì giao thông không phát triển nên vẫn rất bần cùng lạc hậu. Nhưng những chỗ như thế thì chuyện quỷ quái càng nhiều, Vu sư linh tinh người tu hành cũng không ít. Hứa Thanh Mộc biết không ít. Cổ của Miêu tộc, tỳ bà quỷ của dân tộc Thái , ngựa giấy của dân tộc Di, điệu múa Đoan Công của dân tộc Hán, đuổi tà của dân tộc A Xương. Mỗi loại đều thần bí khó lường, nói chung có thể tóm gọn lại bằng chữ "Vu" (Phù thuỷ). Mà người thường sinh sống dưới hoàn cảnh tính ngưỡng bề bộn như thế đều sinh ra một loại cảm tình hết sức phức tạp với "Vu", vừa kính ngưỡng vừa bài xích, vừa sợ hãi lại tôn sùng. Kiếp trước Hứa Thanh Mộc từng đi qua nơi đó, biết bọn họ rất kiêng kỵ những người có năng lực đặc thù. Lúc đó, nếu một người bình thường bị phát hiện là "vu", chắc chắn người đó sẽ bị cả làng tấn công hoặc thậm chí cả vùng, và số phận của người đó thường rất bi thảm. Người nhà của "vu" thì sẽ bị kỳ thị, không có ai muốn cùng bọn họ thông hôn. Mà "Vu" thật sự có năng lực hại người lại sẽ được thờ bái vì sợ hãi. Qua mấy năm nay, khoa học kỹ thuật tiến bộ lần, những người thường ở các khu vực lạc hậu đó dần dần không còn sợ "Vu" nữa. Nhưng muốn kết thân, theo thông lệ vẫn sẽ điều tra trong nhà đối phương có "Sạch sẽ" hay không, cũng chính là có quan hệ với "Vu" hay không. Tuy rằng sinh ra ở làng quê lạc hậu, nhưng cha mẹ của Chử Hòa Bình vẫn rất văn minh, bỏ ra rất nhiều tinh lực bồi dưỡng hắn ta đi học để ra khỏi cái làng này, là sinh viên thi đậu đại học trọng điểm đầu tiên của làng. Sau khi đi làm hắn mua nhà ở thành phố, rước cha mẹ ra khỏi làng, sống cuộc sống tốt đẹp hơn. Hơn nữa bây giờ hắn còn tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy, đưa về quê không biết có bao nhiêu thân thích hâm mộ. Đương nhiên, tiền đề là bọn họ không biết Ngọc Vấn cũng là người Huyền môn. Người trong trại đánh đồng Huyền môn cũng thuộc về "Vu". Sau khi giải thích một phen, Ngọc Vấn lại nói: "Bạn trai tôi và cha mẹ anh ấy đều biết thân phận thật sự của tôi, bọn họ rất tốt, không có bài xích tôi chút nào. Nhưng lần này chúng tôi phải về quê đính hôn, mấy người họ hàng lớn tuổi đó rất cố chấp, không có cách nào thuyết phục bọn họ được, cho nên cũng không thể hù dọa bọn họ, chỉ nói với bọn họ biết là tôi mở tiệm thuốc trung y. Nhưng cậu với ông chủ Tống nổi tiếng quá, có thể người trẻ tuổi trong làng sẽ biết đến hai người." Hứa Thanh Mộc cũng cảm thấy những người thường đó không cần phải biết quá nhiều những chuyện vượt quá phạm vi năng lực, vì thế đồng ý lời thỉnh cầu của Ngọc Vấn. Ngọc Vấn rất vui vẻ, sau đó liền bắt đầu kể cho Hứa Thanh Mộc nghe chuyện tình của mình, gặp nhau như thế nào, rồi yêu nhau ra làm sao, rồi làm sao mà lại muốn gặp người lớn trong nhà để tính chuyện kết hôn trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Từ những lời cô nói, cô ấy thật sự đang chìm đắm trong hạnh phúc. Hứa Thanh Mộc bị bắt ăn một tô cơm chó. Trước khi cúp máy Ngọc Vấn còn ráng nhét cơm chó vào miệng Hứa Thanh Mộc: "Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi nhắn tin cho bạn trai đây. Tiểu đạo trưởng cũng cố lên nha, nhắn tin cho ông chủ Tống của của cậu để anh ta có thời gian nghỉ ngơi đi." Sau đó Ngọc Vấn nhanh chóng cúp điện thoại. Nghe tiếng tút tút từ điện thoại, Hứa Thanh Mộc lại bắt đầu buồn. Nửa tháng này cậu đều trốnTống Quyết, mỗi lần Tống Quyết gọi video hay gọi điện thoại, nói không đến vài câu cậu liền hoảng hốt, tìm cớ nói muốn ngủ, tránh nói nhiều với Tống Quyết. Nhưng bây giờ thì cậu cần phải chủ động liên hệ với Tống Quyết, nói một chút về chuyện đi về vùng sâu vùng xa. Nếu không, với trình độ bận rộn trong công việc của Tống Quyết , không nói trước để sắp xếp thì khó mà đi được.
Hứa Thanh Mộc do do dự dự hồi lâu, xây dựng tâm lý nửa ngày, thẳng cho đến khi cảm giác được mặt mình lãnh khốc đến cực đỉnh, mớ click mở WeChat của Tống Quyết, gọi video cho anh. Ba giây sau Tống Quyết bắt máy. Lúc này đã không còn sớm, nhưng Tống Quyết còn đang làm việc, từ trong video Hứa Thanh Mộc thấy bối cảnh là văn phòng, còn có thể nghe được vài cấp dưới đang nói gì đó. Hứa Thanh Mộc nói: "Anh còn đang bận à? Vậy lát nữa tôi gọi lại sau." "Không cần." Tống Quyết nói xong, các nhân viên lập tức vô cùng hiểu chuyện đi về phía cửa, không để Tống Quyết mở miệng mà vô cùng tự giác đóng cửa lại. Hứa Thanh Mộc từ trong video mơ hồ thấy được hai khuôn mặt của cấp dưới đang tươi cười, cứ cảm thấy những người này cũng biết chuyện. Quả nhiên là... Toàn thế giới đều biết mà mỗi mình mình chẳng biết gì! Vì thế tâm lý mà Hứa Thanh Mộc đã vất vả xây thiếu chút nữa lại hỏng mất, biểu tình không quản lý nổi, chỉ có thể mặt mày lạnh tanh mới có thể khống chế được cái mặt đỏ như gấc của mình. Tống Quyết nhìn cậu như thế liền cảm thấy đặc biệt ngọt, cười khanh khách mà nói: "Hiếm có à nha, vậy mà Tiểu đạo trưởng chủ động liên hệ tôi đó." Hứa Thanh Mộc ho khan một tiếng, sượng sùng kể lại chuyện của Ngọc Vấn. Tống Quyết nghe xong, nhíu nhíu mi nói: "Là bởi vì chuyện của người khác nên mới liên hệ tôi à, tôi còn tưởng cậu nhớ tôi chớ." Hứa Thanh Mộc nháy mắt tạc mao, cả giận nói: "Nhớ cái quần!" Tống Quyết cười khẽ, dùng bàn tay che cằm, ánh mắt sáng ngời nhìn Hứa Thanh Mộc, rất nhỏ giọng mà nói: "Nhưng tôi rất nhớ cậu." Hứa Thanh Mộc: !!! Người này quả thực không biết xấu hổ! Cố ý nói nhỏ mà cũng để người khác nghe thấy là cái hành vi trà xanh gì vậy! Có bản lĩnh thì anh đừng có nói! Tuy rằng không mặt đối mặt ở ngoài, nhưng cách màn hình Hứa Thanh Mộc cũng cảm thấy loại ánh mắt này khiến cậu không chấp nhận được, cậu trốn tránh ánh mắt Tống Quyết, lấy hai ngón tay như hai cái móng gà che lại ở ngoài màn hình. Nhưng trong lòng Hứa Thanh Mộc cũng rõ là không thể gạt được Tống Quyết, tên gian thương này mấy ngày nay chắc chắn đã biết mình sượng rồi. Cho nên, anh ta khẳng định đã biết mình biết tâm tư của anh ta. Gì mà phức tạp ghê... Hứa Thanh Mộc tự mình khiến mình rối não, nháy mắt lại sinh ra ý định muốn trốn tránh, muốn cúp video. "Chờ đã." Tống Quyết mở miệng, giọng nói đứng đắn trở lại. Anh luôn luôn hiểu rõ không nên thả thính Hứa Thanh Mộc quá mức, cần thu tay lại ở thời điểm thích hợp, không để cho Hứa Thanh Mộc quá sượng. Tống Quyết thu hồi ánh mắt, nhìn lịch trình của mình, nói: "Trước đây cô Ngọc Vấn cũng đã giúp chúng ta rất nhiều, cô ấy kết hôn là chuyện quan trọng, tôi nhất định sẽ dành ra thời gian, đến lúc đó, tôi sẽ từ công ty đi thẳng sang đó, chúng ta gặp nhau ở quê bạn trai cô ấy." Hứa Thanh Mộc trộm thở phào một hơi, những lời mắng ở trong lòng Tống Quyết không biết xấu hổ rất nhanh đã tan thành mây khói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]