Hứa Thanh Mộc thấy Thẩm Lương Tài sắp bị dọa ngất, liền ôn hòa cười với hắn, trấn an nói: "Yên tâm, em bé kia không sao đâu."
Thẩm Lương Tài vọt tới nhìn Tiểu Bảo Nhi, quả nhiên thấy khuôn mặt nhỏ của bé không còn đau khổ nữa, mê mang chìm vào giấc ngủ.
"Cậu... cậu..." Thẩm Lương Tài trừng lớn mắt nhìn Hứa Thanh Mộc, không thể nói được gì nửa ngày.
Hứa Thanh Mộc nhìn trời dần tối, nói: "Tôi phải về rồi."
Cậu không có di động, chạy ra ngoài đi rông cả ngày, đám nhóc ở Lăng Vân Quan hẳn là rất sốt ruột. Nếu không quay về, sợ là bọn nó sẽ cho rằng Hứa Thanh Mộc bỏ trốn giống Nhạc Dã Hạc.
Thẩm Lương Tài vẫn có chút phản ứng không kịp, ngây ngốc gật đầu, cho đến khi Hứa Thanh Mộc đã đi xa rồi, hắn mới nhớ ra, vội vàng hô: "Xin hỏi, có thể để lại phương thức liên lạc được không, tôi có một số việc muốn hỏi cậu một chút!"
Giọng nói của Hứa Thanh Mộc truyền đến từ nơi xa, nhẹ nhàng.
"Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc."
Rồi sau đó, người nọ giống như quỷ mị biến mất trong bóng đêm nhàn nhạt.
Thẩm Lương Tài thì thầm lặp lại cái tên này vài lần.
Phía sau truyền đến tiếng tụng ê a, Thẩm Lương Tài quay đầu lại đi nhìn, thấy vu y cầm một thanh kiếm gỗ đào, quơ chân múa tay nhảy quanh Tiểu Bảo Nhi, dùng nhánh cây nhúng nước rải khắp nơi.
Làm ầm ĩ một hồi, gã rốt cuộc ngừng lại, sờ sờ đỉnh đầu của Tiểu Bảo Nhi, nói: "Ừm, con quỷ đã bị tôi diệt trừ, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan-nho-cua-toi-lai-len-hot-search/1091243/chuong-14.html