Chương trước
Chương sau

Ngày xuân phân, kì thờ Bắc Đẩu.

Dù Lăng Vân Quan là đạo quan ế ẩm hương khói, cũng chuẩn bị đầy đủ đạo trường thờ cúng tuần lễ Bắc Đẩu theo nghi thức, vì mọi người tiêu tai giải hạn, cầu phúc kéo dài tuổi thọ.
Nhưng lúc này đây, ở nơi thờ cúng chỗ sân trước cửa Tam Thanh Điện, tế phẩm rớt đầy trên đất, bị một nhóm người bặm trợn đạp bừa cả lên, gã cầm đầu sở hữu cặp mắt xếch, nhìn qua rất hung dữ, gã đá đổ cái lư hương, khinh thường nói: "Nhóc con, kêu sư phụ tụi mày đừng có trốn nữa, đi ra đây nói chuyện."

Nhóm tiểu đạo sĩ ở Lăng Vân Quan đều là cô nhi do chưởng môn nuôi dưỡng, vẫn còn là con nít, lớn nhất chỉ mới mười tám mười chín, nhỏ nhất mới sáu bảy tuổi, vừa thấy chuyện xảy ra liền sợ tới mức khóc bù lu bù loa.
Chỉ có đại đệ tử của chưởng môn là Ôn Luân đứng dậy, chắp tay với gã, nhỏ giọng nói: "Hoàng tổng, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, lần sau rồi tới, sư phụ bị thương đang tu dưỡng, không ra ngoài được, ngài về trước đi."

Ông chủ Hoàng không nói gì, đám chó săn sau lưng gã lại bắt đầu phá hoại đồ vật để đe dọa, ông chủ Hoàng chờ bọn hắn quậy phá xong mới khinh thường quay đầu lại, giả bộ la rầy thuộc hạ: "Tụi mày im coi, đừng có dọa con nít."
Nói xong ông chủ Hoàng mới quay đầu lại, cười nói với Ôn Luân: "Lời tao nói sư phụ tụi mày hiểu chưa? Lăng Vân Quan không có ai tới thắp nhang cúng bái, không bằng bây giờ bán cho tụi tao, chuyển đến chỗ nào nhiều người sống xây đạo quan mới, tụi mày sống qua ngày cũng được rồi."

Không biết đạo sĩ nhỏ nào kích động, gào to một tiếng "Không bán", đám bặm trợn kia lại bắt đầu lớn tiếng dọa nạt người ở đây, ông chủ Hoàng sung sướng nhìn nhóm đạo sĩ nhỏ đang sợ hãi và hoảng loạn, tùy ý để đám bặm trợn kia uy hiếp một trận, lúc đang định tiếp tục diễn vai ác, một tiếng cười khẽ truyền ra từ trong đám người. Thanh âm không lớn, nhưng trong lúc hai bên đang giằng co kịch liệt, tiếng cười này cũng hơi đột ngột rồi.
Tất cả mọi người đều chuyển hướng nhìn về nơi tiếng cười phát ra, liền nhìn thấy một thiếu niên đang cắn hạt dưa xem drama.

Bộ dáng thiếu niên môi hồng răng trắng, mi mục như họa. Trên người cậu mặc bộ đạo bào cũ giặt nhiều đến mức bạc màu, trên búi tóc là một cây trâm gỗ hết sức bình thường. Nhưng bởi vì cậu quá đẹp, dù ăn mặc mộc mạc nhưng lại phát ra kim quang lấp lánh, giống như vị tiên trong bức tranh không dính bụi trần... nếu như không nói tới chuyện cậu đang cắn hạt dưa.
Thấy sự chú ý tập trung đến trên người mình, thiếu niên không cắn hạt dưa nữa, cũng không nói gì, Ôn Luân liền phóng ánh mắt như dao tới cậu, không kiên nhẫn nói: "Ai cho Hứa Thanh Mộc đến đây? Bắt nó đi về, nhanh lên! Đừng có để nó nổi điên ở đây!"

Thiếu niên tên Hứa Thanh Mộc nhìn Ôn Luân từ trên xuống dưới vài lần, không phản ứng tới hắn, trực tiếp đi đến chính giữa hai nhóm người, nhìn ông chủ Hoàng cười hời hợt.
Ông chủ Hoàng bị nụ cười này làm cho không thoải mái, lạnh mặt nói "Nhóc con, cười cái gì?"Hứa Thanh Mộc cắn hạt dưa đi một vòng xung quanh gã, nói "Quý danh?"

Ông chủ Hoàng tức giận trả lời "Không quý, họ Hoàng!"
"Được, Lục tổng." Hứa Thanh Mộc nói, "Có gì đó đi theo ông kìa, nó một mực bám lấy gáy ông, ông không thấy lạnh à?"

Ông chủ Hoàng sượng mặt, sau đó cười lên, nói với đám chó săn phía sau "Nhìn đi, đây là điển hình của một con cá lọt lưới chín năm giáo dục bắt buộc, không có tiền đồ, chỉ có thể nói nhăng nói cuội."
Ông chủ Hoàng nói xong, đám người phía sau gã lập tức cười vang.

Hứa Thanh Mộc tiếp tục cắn hạt dưa, bình tĩnh nói "Cái thứ đi theo ông nói, ông có việc gấp cần đi về."
Ông chủ Hoàng cười nghiêng ngả, thật vất vả mới dừng lại được, dùng sức vỗ vai Hứa Thanh Mộc, nói "Nhóc con, đừng có quậy nữa, mày định nói với tao là tao bị thứ dơ bẩn bám theo, ấn đường biến đen sắp có họa sát thân à?"

"Đúng là có họa sát thân, sắp rồi, nhưng ấn đường ông không có đen." Hứa Thanh Mộc lắc đầu, nghiêm nghị nói "Ấn đường ông phát xanh."
Ông chủ Hoàng nhất thời cứng đờ, mặt mày trùng xuống, nói "Ý mày là gì?"

Hứa Thanh Mộc nói "Vợ ông... rất trẻ tuổi xinh đẹp ha."
Ông chủ Hoàng bối rối một chút, cao giọng nói "Thằng nhóc con mày nói cái gì?"

Hứa Thanh Mộc nghĩ ngợi một chút, còn nói thêm "Lục tổng à, muốn cắn hạt dưa không? Vị trà xanh. Sân sau còn có một ít rau xanh, ông đem một ít về đi, đều xanh cả mà. Với lại tôi có một chậu tùng nghênh khách, bốn mùa đều xanh, tặng ông hết đấy."
Mọi người: ???

"Còn không hiểu à?" Hứa Thanh Mộc có hơi khó xử, tùy tay lượm một chiếc lá xanh trên mặt đất bừa bãi tế phẩm đặt trên đầu ông chủ Hoàng, nói "Vậy tôi nói thẳng luôn, muốn cuộc sống êm đẹp, thì trên đầu phải xanh một chút."
Nói ra lời này, tất cả mọi người nổ tung, sắc mặt ông chủ Hoàng nháy mắt trở nên xanh mét, lập tức vén tay áo xông về phía trước, vừa đi vừa mắng "Má mày nói cái gì?"

Hứa Thanh Mộc né, cực kỳ linh hoạt tránh ra, thậm chí mọi người còn không thấy được cậu né làm sao, thì cậu đã cách đó hơn mười thước rồi.
Mà ông chủ Hoàng đang lao về phía Hướng Thanh Mộc thì trực tiếp đo đất. Một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa vang tận mây xanh, ông chủ Hoàng mặt đầy máu được người đỡ đứng đậy, răng đều rụng hết, chỉ còn mỗi lá cây trên đầu còn y nguyên.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hứa Thanh Mộc, cậu vẫn đứng cách đó mười thước cắn hạt dưa xem kịch như cũ.
Ông chủ Hoàng nhất thời đầu óc choáng váng, đau muốn xỉu, nửa ngày còn chưa nhúc nhích được.

Hứa Thanh Mộc ghé sát vào ông chủ Hoàng, khó xử nói nhỏ bên tai gã "Cái thứ bám theo ông còn nói, trên đùi tôn phu nhân có cái bớt bự bằng ngón cái."
Ông chủ Hoàng sửng sốt, sau đó trời đất quay cuồng một trận.

Đúng là trên đùi vợ gã có một cái bớt!
Hứa Thanh Mộc cho ông chủ Hoàng một thời khoảng gian phản ứng, sau đó nhẹ nhàng phủi vai ông chủ Hoàng một chút.

Cặp mắt hoa đào của cậu hơi phiếm hồng, đôi môi hé mở ngữ khí thản nhiên, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
"Ông thật sư... không thấy lạnh gáy à?"

Tiếng nói vừa dứt, không chỉ có ông chủ Hoàng, mà thủ hạ của gã cũng đột nhiên cảm thấy từng trận gió lạnh sau lưng.
Có một gã to cao nọ nuốt nước miếng, thấp giọng nói bên tai ông chủ Hoàng "Ông chủ, hay là xuống núi trước, khám vết thương của ông trước..."

Một gã đàn ông khác run lập cập nửa ngày, cũng nhỏ giọng nói "Đúng vậy, tên đạo sĩ này không bình thường, sao nó lại biết trên đùi phải của chị dâu có bớt..."
Hứa Thanh Mộc vội nói "Đừng có đổ oan cho tôi à, là cái thứ đi theo ông ta nói đó, nó còn nói nếu ông về ngay bây giờ thì còn có thể bắt ngay tại giường, cái đó... khoan đã!"

Hứa Thanh Mộc đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn chằm chằm gã đàn ông vừa mở miệng kia "Thứ đó cũng không nói là đùi phải, sao anh biết được?"
Gã kia: ...

Mọi người: ...
Ông chủ Hoàng: ???

Ánh mắt khiếp sợ của mọi người dừng lại trên thân gã, mặt gã nhanh chóng đỏ lên, ấp úng nửa ngày không biết phải giải thích thế nào, sau đó đột nhiên bỏ chạy.
Hứa Thanh Mộc: "Chậc chậc chậc."

Ông chủ Hoàng: !!!
Một đám người rối loạn trong nháy mắt, mồm năm miệng mười bàn ra nói vào, Hứa Thanh Mộc vội vã giơ tay ngừng bọn họ lại, nói "Vết thương của Lục tổng quan trọng hơn, mau xuống núi đi. Dù sao đạo quán của tôi cũng ở đây, muốn đập muốn phá thì mấy ngày nữa tới cũng được."

Ông chủ Hoàng run rẩy giơ ngón tay lên, chỉ vào Hứa Thanh Mộc khó khăn nói một chữ "Mày", sau đó bắt đầu thở dốc hồng hộc, không được bao lâu thì hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Đám tay sai nhất thời loạn tùng phèo, muốn tìm Hứa Thanh Mộc nói lý, vừa nhìn đến mắt cậu thì thấy sợ hãi, ầm ĩ một trận xong thì nhận ra rằng phải đưa ông chủ đi bệnh viện, sau đó luống cuống tay chân khiêng ông chủ xuống núi.

Đi vào đạo quán like a boss, phá xong quay lại lost a bike.
Hứa Thanh Mộc tỏ vẻ chán nản, vỗ vỗ tay đi thẳng tới nội đường của Lăng Vân quan.

Dù sau đó lúc nói chuyện với ông chủ Hoàng đều cố gắng nói rất nhỏ, cho nên đám tiểu đạo sĩ cũng không nghe được gì, cũng không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mặt mày cả đám đần ra. Sau nửa ngày Ôn Luân mới phản ứng lại, nhanh chóng phân phó nhóm tiểu đạo sĩ dọn dẹp tế phẩm trên đất, bản thân thì đuổi theo Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc đi theo trực giác, liền cảm thấy có chút đau đầu, ký ức hỗn loạn.

Nhưng cậu còn nhớ rõ, Lăng Vân Quan không nên tàn tạ thành như vậy.
Đi thẳng tới gian phòng sâu nhất trong Lăng Vân Quan, nhìn thấy hai chữ "Linh Điện" trên tấm biển gỗ mục nát, Hứa Thanh Mộc rốt cục không khỏi giận dữ.

Hứa Thanh Mộc nhớ rõ rằng đây nguyên bản là tẩm điện của cậu, trước kia xem như cũng xa hoa, trên tấm biển là chữ mạ vàng. Mà giờ đây, hoa văn trang trí trên xà nhà đều bong tróc hết. Cửa lớn cũng bị khóa, đìu hiu thấy rõ.
Khi Hứa Thanh Mộc đang tức giận, giọng nói của Ôn Luân vang lên phía sau.

"Hứa Thanh Mộc!"
Hứa Thanh Mộc quay đầu lại, đối mặt với Ôn Luân đang kích động, đối phương còn chưa mở miệng, Hứa Thanh Mộc liền chỉ vào tấm biển hỏi "Lá vàng của ta đâu? Lá vàng bự chà bá của ta đâu?"

Lời muốn nói của Ôn Luân bị kẹt ngay trong cuốn họng, bởi vì Hứa Thanh Mộc quá chính trực và nghiêm khắc, khí thế áp đảo Ôn Luân, hắn cảm thấy được Hứa Thanh Mộc này và trước kia không giống nhau, sững sờ nửa ngày cũng không mở miệng.
Lúc này Hứa Thanh Mộc đã nhớ ra một số tin tức hữu dụng trong ký ức của mình, mặc kệ hắn, rẽ vào phòng ngủ của chưởng môn đương nhiệm Nhạc Dã Hạc.

Ôn Luân muốn ngăn lại, nhưng Hứa Thanh Mộc vô cùng kiêu ngạo trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, ầm một cái ngay mặt Ôn Luân.
Ôn Luân đứng trước cửa, nghe thấy tiếng hai người nói chuyện truyền ra, nhắm mắt lại tức giận thờ dài một hơi, xoay người rời đi.
.
Hứa Thanh Mộc quay đầu lại liền nhìn thấy Nhạc Dã Hạc đứng trước mặt cậu.

Râu tóc Nhạc Dã Hạc bạc trắng, ánh mắt sâu xa mà yên tĩnh, tuy rằng đã không còn trẻ nữa, nhưng dáng người vẫn cao ngất như trước.
Hứa Thanh Mộc nhìn thấy lão, trong đầu xuất hiện một lượng lớn ký ức.

Đời này cậu sinh ra có vấn đề, khi thì tỉnh táo, khi thì đần độn, lúc ba tuổi bị cha mẹ ruột vứt bỏ, là Nhạc Dã Hạc đưa cậu về đây nuôi lớn.
Nhạc Dã Hạc nghiêm túc xưa giờ, nhưng lại rất ôn hòa với Hứa Thanh Mộc. Tất cả đệ tử của Lăng Vân Quan đều biết lão thương nhóc ngốc này, cho nên dù cho Hứa Thanh Mộc có làm gì điên khùng, lão đều kiên nhẫn che chở.

Nhạc Dã Hạc nói: "Lạnh không? Ngồi xuống rồi nói."
Hứa Thanh Mộc ngồi xuống, lắc đầu, Nhạc Dạ Hạc đẩy lò sưởi dưới chân lão qua bên cạnh cậu.

Tiếp đó, Nhạc Dã Hạc nhìn vào mắt của Hứa Thanh Mộc, thoáng chốc, lão sửng sốt một chút, rồi sau đó đứng dậy bước nhanh tới trước mắt Hứa Thanh Mộc, nhanh chóng vươn ngón tay điểm vào giữa mi tâm của cậu.
Ánh sáng đỏ ở đầu ngón tay Nhạc Dã Hạc chợt lóe, lão lui về phía sau vài bước, khiếp sợ nhìn Hứa Thanh Mộc, nói "Người... người đã thức rồi?"

Ký ức của Hứa Thanh Mộc còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cậu không phải là đứa ngốc mà Nhạc Dã Hạc che chở từ nhỏ lớn lên, nhất thời cậu không biết phải mở miệng nói "Đồ đệ ngươi không còn" với lão đạo nhân đạo mạo này như thế nào, đành phải mù mờ gật đầu rồi lắc đầu, nói "Còn chưa nhớ hết..."
Nhạc Dã Hạc biến sắc, đột nhiên kích động nhào lên, nắm chặt lấy hai tay Hứa Thanh Mộc, nước mắt chan hòa nói "Má ơi, cuối cùng người cũng thức rồi! Con diễn hết nổi rồi, tổ sư gia của con ơi, người đã tỉnh lại rồi aaaaa!"

Hứa Thanh Mộc: ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.