“Xin lỗi.
” Trần Dương lắc đầu.
Hắn biết khai đàn làm phép, hiểu biết một chút tướng thuật.
Nhưng mà loại chuyện nghiêm trọng như khởi tử hồi sinh này, vượt qua phạm vi năng lực của hắn.
Hơn nữa đạo môn xem trọng thuận theo tự nhiên, mặc dù cũng có đạo sĩ trâu bò hành sự nghịch thiên, nhưng chung quy lại đó không phải là việc mà đạo môn khuyến khích.
Hắn hơi suy nghĩ, nói: “Nhân sinh không hơn trăm năm, luôn có sinh lão bệnh tử.
Chỉ cần bản thân mình cảm thấy không sống uổng phí, đó chính là cả đời viên mãn.
”“Đạo lý này ta hiểu, thế nhưng là ta không đành lòng mất đi bà ngoại.
”Hai tay Thư Tử Ninh chống lên tay lái, nước mắt bị gió bên ngoài cửa sổ thổi vào khiến cho cả gương mặt đều nhem nhuốc.
Vốn là một tiểu tử đẹp trai ngời ngời, nhưng bộ dạng hiện giờ trở nên lôi thôi lếch thếch không kém gì một kẻ lang thang ngoài đường.
Trần Dương không tiếp tục lên tiếng an ủi, thật ra hắn cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào.
Thân tình là thứ khó dứt bỏ nhất, đối mặt với cái chết, không có mấy người có thể chân chính giữ được bình tĩnh.
Nhưng sinh tử là quy luật của tự nhiên, cho dù Trần Dương thực sự có thể giúp Thư Văn Khê kéo dài tính mạng, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Lùi một bước mà nói, để Thư Văn Khê sống lay lắt kéo dài hơi tàn như vậy, đó thực sự là điều mà bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan-duong-thanh-he-thong/2859006/chuong-40.html