*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hoàn toàn chưa đủ” Mắt Carayon nhìn xuống tôi nói, đạp một phát lên eo tôi “Em chắc cũng biết, nếu một đao giả muốn đánh bại em, trong tình huống em không dùng ma pháp, đến cả đao hắn cũng chẳng cần rút”
Tôi ngã trên mặt đất, cả người đều sũng mồ hôi, đang cật lực thở hổn hển. Đây là lần thứ năm Carayon quật ngã tôi xuống đất, mà mỗi lần thậm chí còn chưa tới ba mươi giây. Hắn không dùng đao, cũng không dùng tay. Lần trước hắn gần như khiến tôi tưởng mình đã đánh lén thành công, nhưng mu bàn chân hắn ngoắc đầu gối tôi lên, vào lúc tôi không kiểm soát được ngã về phía hắn thì nhấc gối đụng vào dưới sườn tôi, thế là tôi ngã xuống đất, còn trượt một đoạn——bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy chỗ xương sườn đau âm ỉ, sau lưng bị lê đến rát. Tôi thông qua tầm nhìn mơ hồ nhớp mồ hôi giương mắt nhìn về phía hắn, phát hiện hô hấp của hắn cũng chẳng gấp đi.
“Em có thể thấy rõ động tác của thầy” Tôi chống đất ngồi dậy.
“Đó đúng là một sự tiến bộ. Nhưng tay chân em không theo kịp phản ứng” Hắn đăm chiêu nói, “Chúng ta phải bắt đầu từ chỗ này. Con đường này có thể dẫn ra sau núi, về sau em sẽ tập chạy bộ ở đó”
“Một ngọn núi?”
“Em vẫn chưa tới ngọn núi phía sau viện Đông đúng không?” Hắn bỗng có vẻ bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-phong-du-thi-hanh/2964013/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.