Hổ phù mới trả, gươm báu chưa rời, tướng quân chiến thắng về kinh.
Ngón tay đưa lấp lánh, nhạc khúc phiêu linh
Phòng nhỏ kề vai nói khẽ
Trước nguyệt hoa, lời hứa thành không.
Thề tam sinh, vô biên nhược thủy, nay đã siêu sinh.
Dằn vặt,
Áo thơm quyến luyến
Đứt nối thành lệ, còn thấy mùi tanh.
Hối hận ngàn sai lầm, đau xót sao đành
Cách song cửa gọi nhau trong mộng, lệ hoen gối, chàng chẳng quay đầu.
Còn hận mãi, canh khuya trằn trọc, thánh thót mưa rơi.[1]
[1] Điệu từ Phượng hoàng đài thượng ức xuy tiêu, một điệu từ xuất hiện sớm nhất trong từ của Tiểu Bổ Chi thời Bắc Tống. Tác phẩm nổi tiếng nhất viết theo điệu từ này là bài Phượng hoàng đài thượng ức xuy tiêu - Hương lãnh kim nghê của Lý Thanh Chiếu.
Sắt Sắt không còn nhớ rõ mình đã hôn mê đến lần thứ mấy, nàng trôi nổi trong bóng tối, mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, hoảng hốt bất an trong bóng đêm vô tận và sự giày vò đau đớn. Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ bên mình, cảm thấy tim đập mỗi lúc một nhanh, đầu đau như muốn nổ tung.
Nàng cảm thấy dường như Dạ Vô Yên đang ở bên mình, nhưng nàng giơ tay ra, lại không làm cách nào có thể nắm lấy chàng. Trước mắt nàng chỉ là một thi thể đáng sợ. Nàng cảm thấy thân mình rất nhẹ, dường như lúc nào cũng có thể bay lên.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã là chiều ngày hôm sau. Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-phi-thien-ha/3292608/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.