Mưa mỗi lúc một lớn, bên tai dần dần nghe tiếng gió mưa ào ạt, mặt hồ nổi lên từng đám bọt nước. Những bông bạch liên chớm nở bị mưa làm rụng rơi vô số cánh hoa, những cánh hoa tàn không ngừng trôi nổi trên mặt hồ.
Một chiếc thuyền nhỏ nhẹ đưa Sắt Sắt và Hách Liên Ngao Thiên ra khỏi Tân Nguyệt Hồ.
Sắt Sắt ngồi trên thuyền, cả người như tê dại, nàng vẫn luôn cố ép bản thân đừng quay đầu lại, không nhìn về phía Dạ Vô Yên nữa. Sức chịu đựng của nàng xưa nay đều rất tốt, quả nhiên nàng không quay đầu lại, có điều nàng cảm thấy thân thể mỗi lúc một lạnh giá, bàn tay trong ống tay áo run lên bần bật không cách nào khống chế được.
“Sắt Sắt, sao tay nàng lạnh thế?” Hách Liên Ngạo Thiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh giá của Sắt Sắt, đôi mắt chim ưng như thầm gợi lên một chút u ám.
Sắt Sắt đột nhiên kinh ngạc, ánh mắt chạm phải cái nhìn quan tâm tha thiết của Hách Liên Ngạo Thiên, trong lòng nàng có chút hoảng loạn, dường như đến lúc này mới hiểu, hình như mình hơi mất kiểm soát.
“Ta không sao, trời mưa nên hơi lạnh thôi!” Sắt Sắt khẽ nhếch môi, cố nở một nụ cười, nhưng không biết nụ cười đó của mình giả dối đến mức nào. Nàng lặng lẽ rút tay khỏi bàn tay Hách Liên Ngao Thiên. Nhưng mới vừa khẽ động, liền bị Hách Liên Ngạo Thiên nắm chặt lấy.
“Sắt Sắt! Để ta sưởi ấm cho nàng.” Hách Liên Ngao Thiên nâng hai tay Sắt Sắt lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-phi-thien-ha/3292600/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.