Không biết từ lúc nào, sắc trời dần chìm vào bóng tối.
Trụy Tử đưa hai thị nữ chậm rãi bước vào, bày biện thức ăn lên chiếc bàn gỗ đỏ trong phòng. Thế nhưng, Sắt Sắt vẫn ngồi ngơ ngẩn trên giường, lúc này, nàng chẳng có chút tâm trạng nào mà dùng bữa cả.
Trụy Tử nhìn ánh mắt ngơ ngẩn của Sắt Sắt, tưởng rằng nàng vẫn đang trăn trở về việc vừa gặp Y Lãnh Tuyết, liền chậm rãi tiến lại, đưa lời an ủi: “Phu nhân, xin hãy ăn một chút đi, nếu không thân thể làm sao chịu được. Nô tỳ thấy, mấy ngày nay sắc mặt của phu nhân không được tốt lắm, đã đặc biệt chuẩn bị cho phu nhân canh sâm tổ yến, phu nhân dùng một ít đi.”
“Trụy Tử, cơm canh cứ để ở đó, các ngươi lui hết xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh một lát.” Sắt Sắt hạ giọng nói, trước mắt, nàng vẫn chưa muốn tiết lộ việc mình đã khỏi mù, cho nên, không muốn ở lâu cùng các thị nữ.
Trụy Tử đáp một tiếng, rồi đưa hai thị nữ chậm rãi lui ra.
Sắt Sắt tắt hết nến trong phòng, rất nhanh sau đó ánh tuyết và ánh trăng bên ngoài theo cửa sổ ùa vào, khiến căn phòng có vẻ lung linh huyền ảo. Không biết nàng ngồi trên giường bên cửa sổ như thế bao lâu, chợt nghe thấy tiếng cửa viện khẽ mở.
Sắt Sắt đứng lên, đưa mắt tập trung nhìn ra ngoài.
Trong viện, đèn lưu ly treo cao, ánh đèn và ánh tuyết phản chiếu lẫn nhau, sáng bừng cả một góc viện. Cánh cửa gỗ điêu khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-phi-thien-ha/3292588/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.