Khi Quỳnh Hoa hoàng hậu tỉnh dậy, trời đã xẩm tối. Căn phòng yên ắng dần chìm vào bóng đêm, thấp thoáng đâu đó có thể nghe thấy tiếng chim hót lanh lảnh. Giọng hót réo rắt như nước chảy lúc trầm lúc bổng tạo thành một giai điệu kỳ lạ, làm xáo động hẳn không gian tĩnh mịch trong cung điện rộng lớn. Hoàng Hậu mở to mắt, một lúc sau lệ khẽ lăn trên khuôn mặt mỹ diễm của nàng.
_ Hoàng muội của ta, ngươi đã tỉnh rồi sao? Tiểu oa oa này đã ăn no rồi ngủ ngon chưa này!
Thái Thượng hoàng vui vẻ bồng đứa trẻ vào phòng, xong khi nhìn thấy giọt lệ kia của nàng lại vô cùng hoảng hốt.
_ Ngươi đừng khóc đừng khóc! Ngươi xem điệt nhi (cháu trai) còn ngủ ngoan thế này mà hoàng muội lại khóc là thế nào?
Khẽ trao đứa bé vào vòng tay của Hoàng hậu, Thái thượng hoàng nhẹ nhàng lau đi giọt lệ kia. Hoàng Muội này của Ngài, có lẽ vẫn còn ám ảnh nỗi đau mất con. Lại nhớ tới Lãnh Nguyệt Thái tử, đứa trẻ này cũng thật tài giỏi, tương lai nhất định có thể trở thành một vị quân vương tốt, nào ngờ lại gặp phải tai ương này.
_ Hoàng huynh! Ta có một thỉnh cầu!
_ Hoàng muội cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ đáp ứng muội.
Hoàng Hậu lẳng lặng vuốt ve khóe miệng nhỏ xinh của tiểu oa nhi, dưới đáy mắt nàng khẽ lóe lên một tia sáng mong manh, mắt phượng xinh đẹp liếc nhìn ra ngoài khung cửa nơi tiếng chim hót réo rắt vẫn còn thấp thoáng nghe thấy.
_ Một tháng sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet/99173/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.