*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nháy mắt, mùa xuân đã trôi qua…Đào hoa như tuyết, nở rộ rực rỡ rồi tan biến vào hư không, vẻ đẹp hư ảo chỉ có thể tồn tại trong ngày xuân ngắn ngủi…Hoa nở, rồi tàn phai…
Từ lúc Lãnh Nguyệt lưu lạc đến nơi này đã được một tháng. Vết thương của nam nhân đã bình phục gần hết, hắn lúc này, đã có thể so tài với Tiểu Bạch. Một người một hổ cứ thế lườm nhau mỗi sáng, và kết thúc bằng một trận đấu ra trò. Nam nhân thì nói, đó là luyện tập buổi sáng. Hổ gầm, ý nói đó là cuộc chiến thần thánh tranh giành lãnh thổ duy trì nòi giống từ xưa đến giờ vẫn diễn ra. Đào Quân nguyền rủa rằng, đây là bạo lực gia đình cần phải chấn chỉnh lại. Và tóm lại rằng, mỗi buổi sáng cái rừng đào vốn tĩnh lặng kia lại trở nên ầm ĩ náo nhiệt.
_ Nguyệt Nguyệt, người đừng ức hiếp Tiểu Bạch của ta- Giọng nói ngái ngủ của Đào Quân yếu ớt truyền qua từ kẽ chăn. Nó vẫn chưa ngủ đủ a.
_ NGAOOOO NGAOOO
_ Chỉ là chút luyện tập buổi sáng cho thân thể khỏe mạnh, chẳng phải chính ngươi nói ta nên thường xuyên so tài cùng Tiểu Bạch sao ?
_…………….
Cái gì cũng có thể nói được, thiếu niên khẽ lắc đầu ngao ngán rồi rúc sâu hơn vào trong chăn lông. Nam nhân này, thật khác xa với ấn tượng ban đầu của nó mà. Không biết cái khúc gỗ lạnh lùng khó ưa dễ bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet/99171/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.