Chương trước
Chương sau
”Tiểu Bạch” là một con Bạch hổ.
Không phải tiểu miêu nhi đáng yêu mềm mại mũm mỉm như Đào Quân tả, mà là một con Bạch hổ.
Không phải một con tiểu hổ nhi còn bú sữa mẹ, mà là một lão hổ công (hổ đực) trưởng thành oai phong lẫm liệt khí thế hào hùng….
Này thì, này thì………………Lãnh Nguyệt lần đầu tiên trong đời biết đến cảm giác ngơ ngác, đầu óc không còn hoạt động. Đợi đến lúc nam nhân hồi phục lại tinh thần, Bạch hổ đã đến cạnh thiếu niên, dùng cái đầu lớn cọ a cọ vào bàn tay ngọc trắng nõn, thân hình to lớn mềm dẻo lướt qua chân thiếu niên, cái đuôi xù lông đung đưa thỏa mãn, miệng khẽ ngâm nga như đang muốn được cưng chiều.
Bạch hổ đang làm nũng với thiếu niên như thể nó là một tiểu miêu nhi thực thụ. Lãnh Nguyệt chưa kịp tiếp thu cái hình ảnh kỳ dị kia vào mắt, đã nhận được một tia hàn khí chiếu thẳng đến mình. Là ánh mắt xanh kiêu ngạo kia đang nhìn hắn một cách khinh thường. Ánh mắt này của con mãnh thú, rõ ràng là ánh mắt độc chiếm. Nó đang tuyên bố với nam nhân ” Cái này là của ta”.
_ Tiểu Bạch! Ngươi trở về rồi!- Vừa nói, Đào Quân vừa vuốt ve mớ lông mao mịn như tơ trên đỉnh đầu Bạch Hổ, động tác nhẹ nhàng khiến lão hổ công thoải mái gầm nhẹ một tiếng
_Nam nhân kia không tin ngươi là miêu, hắn nói ngươi là người, thật buồn cười đúng không?- Vừa vuốt ve lão hổ, thiếu niên vừa cười khúc khích khẽ nhìn nam nhân đang ngây người ra kia một cách đầy thương hại.
Bạch hổ khẽ gầm lên liên tục mấy tiếng như thể đang cười phụ họa theo chủ nhân, ánh mắt xanh biếc nhìn Lãnh Nguyệt càng thêm khinh thường.
Nhìn một người một hổ khanh khanh ta ta đem hắn ra làm trò cười, Lãnh Nguyệt cảm thấy trong lòng mình bỗng cực kỳ khó chịu. Cứ có cái gì đó đè nặng trong lòng hắn, không biết điều tức ra sao, cứ ứ nghẹn yết hầu khiến cả gân trán đều nổi lên. Hắn muốn ngay lập tức mang hai cái kẻ kia đem tru di cửu tộc! Không muốn nhìn thấy nữa! Cảm giác này là gì cơ chứ? Sao hắn lại có loại cảm giác này a?
Không lẽ đây chính là ”Tức giận”?
Hắn biết tức giận? Đây là tức giận? Mẫu hậu của hắn bị bắt, hắn bị ám sát hãm hại đến suýt chết, hắn cũng chưa từng có cảm giác này. Ấy vậy mà lúc này, khi bị một người một hổ này chỉ là trêu chọc khi dễ một chút thật trẻ con, hắn lại có cảm giác ‘tức giận’ này….
Khi Lãnh Nguyệt nhận ra mình đang tức giận, y lại ngơ ngác ngồi yên trơ mắt ra. Đào Quân thích thú nhìn nam nhân lúc này cứ ngây ngây ngốc ngốc như thể mới bị một cú sốc lớn lắm. Đôi mắt vốn đen thẵm nay vì bị dao động mà trở nên trong suốt. Nó, thích nhất là nhìn nam nhân những lúc thế này. Khẽ tiến đến cạnh nam nhân, nó bất ngờ chụp lấy mặt y rồi áp mặt mình vào thật gần. Nó muốn nhìn kỹ hơn đôi mắt kia nha !
A ! Thì ra khi nhìn gần, dưới đáy mắt của nam nhân sẽ ánh lên màu vàng kim chói lọi vô cùng đẹp mắt. Thật là đẹp đến ngắm không biết chán luôn ! Nhưng ngay lúc Đào Quân còn mê mẩn với đôi mắt ánh kim kia, một lực đẩy cực mạnh đã hất ngã nó ra sau. Bạch hổ khẽ gầm lên phóng tới đỡ lấy thiếu niên, dường như muốn phóng tiếp đến xé xác nam nhân vừa thô lỗ với chủ nhân của nó. Đào Quân vội cản lại con vật, sau một lúc trấn an thì lão hổ mới thu vuốt ngoảnh mặt đi vào góc hang. Nhìn nam nhân lúc này đang tức giận đến thở hổn hển, hai mang tai đỏ bừng đến muốn xì khói, Đào Quân không nhịn được lại cười lớn. Giờ thì, có thể nhìn thấy khúc gỗ kia tức giận, cũng không tồi !
_ Ngươi…ngươi…ngươi…sao ngươi dám….
Đào Quân đứng thẳng người dậy, nhướn lên hàng mi xinh đẹp, mắt hoa đào mang ý đùa cợt nheo lại thành hình trăng khuyết, rồi nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành với nam nhân.
_  Tiểu Bạch !
Lãnh Nguyệt chưa kịp hiểu ra chuyện gì, chỉ nghe thấy Bạch hổ gầm lên một tiếng rồi trời đất xoay chuyển. Cảnh vật quay cuồng nhanh chóng biến đổi, gió rít gào quất vào mặt y đến bỏng rát. Hắn đang bị con hổ kia tha đi a ! Nam nhân đang bị thương nào có sức lực giằng co kháng cự với một đại lão hổ ? Lãnh Nguyệt cứ thế đã bị ‘Tiểu Bạch’ tha ra khỏi hang chạy băng qua rừng đào. Mãi đến khi đã rời khỏi cánh rừng một đoạn, đến một sườn núi cao mây mù lượn lờ trắng phau, Bạch hổ mới dừng lại một chút. Lãnh Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày cuồng cuộng quặn thắt vô cùng kịch liệt. Y vốn dĩ tưởng lão hổ công này đã chạy đến nơi, nào ngờ con hổ chỉ tạm dừng lại, cái đuôi xù lông cùng tứ chi cũng thu lại- nó đang lấy đà.
_ Ngaaaaaaa
Mãnh thú gầm lên một tiếng rồi lao thẳng xuống vách núi, xuyên qua tầng mây trắng bay lượn lờ….
_ AAAAAAaaaaaa….NGÔ……..
Có nằm mơ, Lãnh Nguyệt cũng không ngờ con mãnh thú cư nhiên tha theo hắn lao thẳng xuống vách núi. Ngay khi hắn đang chờ đợi cảm giác rơi ngã thì lại cảm thấy mình đã rơi vào một hồ nước lớn !!!
_ Khụ khụ…
Đập vào tầm mắt nam nhân là cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. Nơi đây vốn là một hồ nước nóng lộ thiên nằm ngay lưng chừng trời, bốn phía là khoảng không quanh năm mây lượn. Nước chảy tràn ra từ dưới đáy hồ, lực nước nhẹ nhàng lan tỏa trên cơ thể như đang xoa bóp khiến khí huyết nhanh chóng thông thuận dễ chịu, sau lại tích tụ lại thành dòng chảy tràn ra khỏi thành hồ tạo thành thác nước trút xuống chân núi. Lực nước hòa nhã không đẩy người xuống phía dưới thác nên có thể bơi đến ngay vách thác nước mà nhìn xuống bên dưới hùng vĩ núi rừng. Khói nước nghi ngút bốc lên như vân phi lượn lờ giữa trời, che khuất tầm mắt của người đứng trên vách núi không cao phía trên. Nơi đây thật sự là cảnh vật chốn trần gian sao ?
_ Rất tuyệt đúng không ?
Tiếng nước lõm bõm khiến nam nhân khẽ cứng người. Thiếu niên kia cũng đã tới đây tự lúc nào…
_ Hồ nước này không chỉ mang phong cảnh tuyệt diệu đâu, nó còn có tác dụng chữa thương rất thần kỳ. Từ ngày hôm nay, mỗi ngày Tiểu Bạch sẽ dẫn ngươi tới đây tắm rửa.
Khi nam nhân miễn cưỡng nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy nhân ảnh thiếu niên mờ ảo ngồi tựa trên một thân cây cổ thụ nơi lưng chùng vách núi gần đó, quần lụa vải mỏng manh được vén lên tùy tiện, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn đang khẽ đung đưa trong làn nước thanh thủy.
_ Ta mang quần áo sạch đến cho ngươi.
Bạch phát thiếu niên khẽ liếc nhìn nam nhân vẫn còn mặc nguyên quần áo đang lội bì bõm trong hồ nước kia, lại đưa ánh mắt hoa đào sang nhìn Bạch hổ đang ra sức vùng vẫy thỏa mãn giữa hồ.
_ Lần sau ngươi nhớ cởi bỏ y phục trước, như thế sẽ tốt hơn cho vết thương, bản Quân cũng không muốn tiếp tục nuôi một người bệnh phong hàn đâu.
Nam nhân chỉ cảm thấy trong lòng thực ấm áp, không rõ là do làn nước ấm, hoặc chăng là chính do tấm lòng của thiếu niên kia ? Người này dù cho có thích trêu ghẹo hắn như thế nào, nhưng thật sâu trong từng hành động kia đều là sự săn sóc vô cùng tận tình. Vì sao lại tốt với hắn đến như vậy ? Chỉ vì câu nói « CƯÚ TA » khi hắn đã cận kề cái chết mà cầu xin thiếu niên sao ?
Nơi đáy mắt hắn thoáng hiện lên ý cười. Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn nam nhân đến lạc hồn lạc phách. Vừa rồi, không phải là khúc gỗ kia mới cười đó chứ ? Chưa kịp suy đoán xong thì cổ chân đã bị nắm chặt rồi bị kéo mạnh xuống phía dưới.
_ AAAAAAAAA
<<Ùm>>
Đào Quân bị kéo xuống nước, cả một thân y phục bằng lụa mỏng manh như có như không trong veo như nước miễn cưỡng che lấp cơ thể xuân xanh mỹ miều của thiếu niên.
_ Ngươi…ngươi…sao ngươi dám !
_ HAHAHAHA haha
Nhận ra mình đã lập lại lời nói ban nãy của nam nhân kia, lại còn bị hắn cười cho mất hết mặt mày, Đào Quân giận đến mất muốn gọi Tiểu Bạch đến cắn cho nam nhân mấy cái thị uy. Khổ nỗi cái con tiểu miêu kia lại đang mải mê chơi nước chẳng quan tâm đến sống chết của chủ nhân nữa rồi. ( Em à em cứ cho rằng Tiểu Bạch là mèo mà mèo sao thích chơi nước được hả em ?). Nhưng khi nhìn nam nhân cười rộ lên, ánh mắt trong suốt phản chiếu sắc vàng vô cùng mỹ lệ, cứ như ánh mặt trời rọi trên mặt nước trong, mọi tức giận của Đào Quân lại tiêu tan đâu hết.
« THỊCH »
Gì, cái gì vậy ?
Vì cớ gì, tim nó vừa mới lỡ một nhịp sao ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.