Đào Quân mở mắt ra thì phát hiện nam nhân đã tỉnh lại. Nộ khí lập tức bùng lên, hảo cho cái con đỉa nhà ngươi, chưa bao giờ bản Quân phải chịu nhiều ủy khuất như hôm nay.
_ CUỐI CÙNG THÌ NGƯƠI CŨNG TỈNH, CON ĐỈA CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠI!!!.
Nam nhân chỉ yên lặng nhìn nó, đôi mắt đen thẳm cứ thế mà nhìn nó không chút dao động. Bình lặng như mặt nước, phản chiếu lại tất cả mọi thứ trên thế gian nhưng không hề để chúng trở nên hiện hữu, cứ như kính hoa thủy nguyệt. Đào Quân ngẩn người nhìn đôi mắt kia một lúc, bao nhiêu lửa giận cũng vì đôi mắt kia mà hóa thành hư vô. Aa..Nó bị làm sao thế này.
Nhìn nam nhân sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi túa ra trên trán bết quện lại từng sợi tóc mai đen bóng nhưng vẫn không tỏ ra một chút nào yếu nhược, khí thế vẫn cao ngạo vô cùng. Đào Quân thở hắt ra. Ai bảo ánh mắt hắn lại hút hồn người như thế chứ, ai bảo hắn nhìn thiệt giống Tiểu Bạch mỗi khi bị thương cơ chứ! Nó không tài nào làm lơ người này được.
Nhìn thiếu niên sau khi rống giận lại ngơ ngẩn nhìn mình, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cứ thế mở to, cái miệng nhỏ nhe ra tiểu hổ nha vốn để đe dọa lại khiến thiếu niên giống hệt một tiểu miêu đang xù lông. Nam nhân cảm thấy vô cùng thú vị, song ánh mắt vẫn như cũ không hề dao động mà quan sát nhất cử nhất động của thiếu niên.
(Vâng nói chung là cả anh công và bé thụ đều cảm thấy đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet/99165/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.