Hai người Đào-Nguyệt cưỡi Kỳ lân được một ngày một đêm, đã rời xa khỏi kinh thành. Bọn họ dừng chân tại một sườn núi hoang vắng, cạnh khe suối trong vắt thơ mộng. Thiếu niên nhìn Lãnh Nguyệt sắc mặt càng lúc càng tái, dứt khoác bắt y ngồi nghỉ, cởi y bào để cậu kiểm tra vết thương. Từng lớp từng lớp cổn bào Thái tử dần xả ra, để lộ cơ thể to lớn săn chắc của nam nhân. Tuy vậy, trên làn da trắng lại nổi bật từng mảng từng mảng lớn tím xanh ghê sợ, Thiên Đào chỉ khẽ chạm vào đã khiến nam nhân hít vào ngụm lãnh khí, mồ hôi lạnh túa ra. Khẳng định đã gãy một cái xương sườn là ít.
_ Sao lại đến nông nỗi này?
Thiếu niên đau xót không thôi, ai có thể đánh cho Lãnh Nguyệt Thái tử cao cao tại thượng bị thương đến mức này? Lại nhìn đến vết thương nơi cánh tay của y, có vẻ như bị ám tiễn bắn sướt qua, miệng vết thương tuy không sâu, nhưng máu vẫn chưa cầm lại. May mắn vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần cầm máu lại thì qua vài ngày sẽ bắt đầu kéo da. Thiên Đào lấy trong người ra một lọ dược nho nhỏ, không nhanh không chậm từ tốn xử lý các vết thương lớn nhỏ trên người nam nhân. Lãnh Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt nhìn lọ dược trên tay thiếu niên, khóe mắt lóe lên sắc vàng thâm thúy.
_ Lọ dược kia, Đào nhi vẫn luôn giữ bên mình sao?
Thiên Đào cười nhẹ, nụ cười xinh đẹp như gió xuân phảng phất.
_ Là đồ vật ngươi tặng, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet/2797025/quyen-4-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.